Người Qua Đường Thân Thuộc

Chương 7-2: Nghi hoặc (2)



Thấm thoát, Sở An Thành đã nằm viện được mấy ngày.

Hôm nay, chị La ninh canh và nấu hai món ăn như thường lệ. Món ăn hôm nay là bò xào hành, cần tây bách hợp*, hai màu xanh trắng kết hợp với nhau, trông rất tươi tắn.

*Củ hoa bách hợp.

Tô Vy Trần thổi nguội canh, rồi lại dùng thìa bón cho Sở An Thành như ngày thường. Lúc này cửa phòng bệnh đột ngột bị đẩy ra, người đàn ông anh tuấn có duyên gặp qua một lần ở trước cửa nhà hàng xuất hiện trước mặt hai người.

Anh ấy nhìn thấy động tác bón đồ ăn của Tô Vy Trần, liền sững người, vội nói: "Xin lỗi, mời tiếp tục, tiếp tục..." Nói rồi, anh ấy đóng cửa lại trước mặt hai người.

Tô Vy Trần giống như bị đập vỡ cái gì đó, mặt mũi lập tức nóng bừng.

Sở An Thành vẫn cứ thản nhiên, từ tốn nuốt ngụm canh Tô Vy Trần đã bón rồi mới nói với ra cánh cửa: "Vào đi."

Lúc này người đàn ông anh tuấn lại đẩy cửa vào: "Lý Trường Tín gọi điện thoại đến, nói anh nằm viện."

Sở An Thành nhàn nhạt nói: "Chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ thôi."

"Không sao thì tốt."

Hai người gượng gạo trầm mặc, tựa như giữa họ căn bản không có đề tài nói chuyện nào cả. Tô Vy Trần cho rằng là vì mình, liền nói: "Tôi còn có việc, tôi về trước đây. Hai người nói chuyện tự nhiên."

Người đàn ông đó ngăn cô lại, mỉm cười nói: "Là tôi làm phiền hai người. Mấy ngày nay tôi ở nước ngoài, vừa xuống máy bay được biết anh ấy đang ở bệnh viện nên đến thẳng đây luôn. Tôi còn có việc, lập tức đi ngay đây."

Anh ấy giới thiệu bản thân với Tô Vy Trần: "Tôi là Sở Tùy Phong, đây là danh thiếp của tôi." Sau đó, anh ấy ngẩng đầu nhìn Sở An Thành trên giường bệnh nhướng mày cười: "Được rồi, em đi đây, anh dưỡng thương cho tốt, anh yên tâm, mấy người đó em sẽ xử lý. Ở thành phố Lạc Hải này người dám bắt nạt người nhà họ Sở vẫn chưa ra đời."

Người tên Sở Tùy Phong này tuy luôn lười biếng mỉm cười không quan tâm, như kiểu tất cả mọi thứ có hay không cũng được, căn bản không cần tốn công, nhưng khi sắc mặt anh ấy nghiêm túc, ánh mắt bộc lộ sự nghiêm khắc, khiến người ta biết người này tuyệt đối không thể coi thường.

Sở An Thành cũng không giữ lại, mãi đến khi Sở Tùy Phong bước ra khỏi cửa phòng bệnh, anh mới khẽ nói hai chữ: "Cảm ơn."

Sở Tuy Phong sững người, anh ấy ngoảnh đầu qua cười nói: "Đều là anh em một nhà, khách sáo cái gì."

Sau khi Sở Tùy Phong rời đi, không biết vì sao Sở Anh Thành rơi vào trầm mặc.

Tô Vy Trần cũng không làm phiền anh, nhẹ chân nhẹ tay dọn dẹp lại phòng bệnh. Khi cô đang nhấc bình hoa lên, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Sở An Thành khẽ vang lên: "Cậu ấy là em trai tôi. Nhưng mà là cùng cha khác mẹ."

Tô Vy Trần có mấy giây ngạc nhiên, trước giờ cô chưa từng nghĩ Sở An Thành sẽ mở miệng nói với cô những chuyện này. Theo đó cô cũng hiểu vì sao vừa nãy hai người lại không có chuyện gì để nói. Bình thường mà nói, anh em kiểu này cũng không hòa hợp lắm.

Cô không biết mình phải nói gì, bèn thấp giọng "ồ" một tiếng.

Sở An Thành kỳ lạ nhìn chằm chằm cô hồi lâu, đột nhiên khẽ thở dài, sau đó anh không nói gì thêm nữa.

Tô Vy Trần ôm bình thủy tinh vào nhà vệ sinh thay nước cho cây tiên ông. Vừa mới vào đến nhà vệ sinh liền nghe thấy điện thoại của mình kêu lên. Cô chỉ đành quay lại, vớ lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, chưa nhìn là ai đã nói: "Alo?"

"Tô Vy Trần, em đến chưa?"

Tô Vy Trần lập tức nhớ đến buổi xem mắt Bạch Tuệ đã sắp xếp. Chết tiệt! Cô lại quên sạch sẽ.

Tô Vy Trần sợ Sở An Thành nghe thấy điều gì lạ, "ờ ờ ờ" mấy tiếng rồi nói: "Em qua luôn đây, qua ngay lập tức."

Bạch Tuệ thật sự không còn gì để nói với cô, chỉ hung dữ nhổ ra ba chữ: "Tô Vy Trần!"

Tô Vy Trần cúp điện thoại, sau khi vào phòng vệ sinh thay nước cho tiên ông xong bưng ra ngoài. Cô vừa bước ra đến cửa phòng vệ sinh, thì nhìn thấy Sở An Thành ở trên giường bệnh không biết bị làm sao, tay anh ấn trán, hình như cơ thể không thoải mái.

Tô Vy Trần kinh ngạc, vội hỏi: "Anh sao rồi?"

Đầu mày Sở An Thành cau chặt: "Đầu hơi choáng...."

"Choáng? Tôi đi gọi bác sĩ ngay." Tình hình của Sở An Thành mấy ngày nay luôn rất ổn định, sao đang yên đang lành lại váng đầu? Sẽ không có gì không ổn chứ? Tô Vy Trần cuống quýt chân tay đặt bình hoa xuống, ấn chuông khẩn cấp.

Bác sĩ chủ trị Hoàng mau chóng dẫn người tới, sau khi nghe xong tình hình của Sở An Thành, liền lập tức sắp xếp cho anh làm mấy hạng mục kiểm tra.

Tô Vy Trần bồn chồn lo lắng: "Không phải hôm nhập viện đã làm rồi sao? Đều rất bình thường mà."

Bác sĩ Hoàng giải thích: "Bộ não con người quá bí ẩn, mặc dù kỹ thuật bây giờ phát triển như thế nhưng sự hiểu biết của con người đối với não bộ vẫn còn rất ít. Cho nên luôn tồn tại những tình huống đột phát..."

Có điều dưỡng mang xe lăn tới, đẩy Sở An Thành đi kiểm tra. Sở An Thành nhéo ấn đường, mệt mỏi nói với cô: "Tôi không sao đâu. Cô có việc thì đi trước đi, một mình tôi cũng được."

Tô Vy Trần không lên tiếng. Cô đứng nguyên tại chỗ, nhìn xe lăn của Sở An Thành dần đi xa.

Tiếp tục cho Bạch Tuệ leo cây hay là ở lại?

Tô Vy Trần trầm ngâm mấy giây rồi nhấc chân đuổi theo.

Càng nôn nóng, thời gian càng trở nên chậm chạp. Trong lúc chờ Sở An Thành chụp phim MRI*, cô gọi điện thoại cho Bạch Tuệ.

*MRI hay còn gọi là chụp cộng hưởng từ - là một phương pháp thu hình ảnh của các cơ quan trong và quan sát lượng nước bên trong các cấu trúc của các cơ quan. Ảnh cộng hưởng từ hạt nhân dựa trên một hiện tượng vật lý là hiện tượng.

Còn chưa mở miệng, Bạch Tuệ đã rào đầu: "Vy Trần, em đến rồi à? Đến đâu rồi? Lăng Tiêu đã đến rồi đấy."

Tô Vy Trần cắn môi dưới, ấp úng nói: "Em....em không đi được rồi."

"Sao thế?"

Tô Vy Trần áy náy nói: "Dù sao, dù sao em cũng không đi được nữa. Chị hủy giúp em đi."

"Vy Trần, nếu như em bận thì bọn chị có thể đợi thêm một lát. Em rút chút thời gian đến ngồi mười phút là được, coi như quen thêm một người bạn."

"Bạch Tuệ, bây giờ em đang ở bệnh viện – chắc chắn hôm nay không đi được."

"Vy Trần...." Bạch Tuệ vỡ lẽ, cô ấy ngừng một lát rồi nói: "Thôi, em chăm sóc anh ta đi."

Bạch Tuệ cúp máy, bất giác thở dài.

Trên thế giới này, có một vài chuyện đã được định trước, trốn thế nào cũng không được.

Kết thúc cuộc điện thoại Tô Vy Trần chậm chạp xoay người, không nhờ lại chạm phải ánh mắt thâm trầm tĩnh mịch của Sở An Thành. Không biết anh đã ra khỏi phòng chụp từ khi nào, anh vô cớ lườm cô, sau đó ngoảnh mặt đi, như thể cô lại chọc đến anh vậy.

Tô Vy Trần tiến lên đẩy xe lăn cho anh, Sở An Thành làm mặt lạnh, hai tay chuyển động bánh xe, dứt khoát tránh khỏi động tác của cô.

Hai tay Tô Vy Trần lơ lửng trên không trung, nhất thời không biết xoay sở thế nào. Mấy giây sau cô chỉ đành ngại ngùng thu tay lại.

Sở An Thành cũng không để ý đến cô, tự mình lăn bánh xe đi thẳng về phía trước. Nhìn dáng vẻ dường như có chút giận dỗi.

Nhưng rõ ràng cô chưa nói gì, cũng chưa làm gì, sao có thể chọc giận anh? Tô Vy Trần thực sự không hiểu.

Vả lại, vết thương trên cánh tay anh vẫn chưa lành hẳn, nếu như khoe sức lại có gì không hay...

Tô Vy Trần thở dài, không để ý anh nữa, im lặng đi lên phía trước, nắm lấy tay cầm của xe lăn, từ từ đẩy đi.

Rất kỳ lạ, lần này Sở An Thành không từ chối nữa.

Anh chỉ ngoảnh đầu lại liếc cô một cái, sau đó thả lỏng hai tay để mặc cô đẩy.

Từ đầu tới cuối hai người không hề nói chuyện với nhau, người bên cạnh nhìn vào tất cả đều cực kỳ tự nhiên, giống như những cuộc va chạm nhỏ, cãi vã nhỏ giữa hai người yêu nhau vậy.

Mà ở một đầu khác của hành lang, là Đinh Tử Phong đang yên lặng quan sát tất cả. Anh ấy đứng bên cạnh một chậu cây cảnh to lớn, nhìn hai người dần biến mất nơi góc quanh của hành lang bệnh viện.

Mấy ngày nay Tô Vy Trần xin nghỉ, trong lòng Đinh Tử Phong liền có dự cảm. Chỉ là khi chưa đến đường cùng, con người sẽ không từ bỏ. Anh ấy cũng như vậy. Cho nên anh ấy đã tới bệnh viện, muốn thăm dò kết cục.

Hiện tại, cuối cùng anh ấy cũng đã đạt được kết quả.

Ánh nắng bên ngoài rất mạnh, xuyên qua bức tường thủy tinh to lớn của bệnh viện chiếu vào, hắt lên người anh ấy. Nhưng Đinh Tử Phong đang nắm chặt hai tay thành nắm đấm lại không cảm nhận được chút ấm áp nào.

Tô Vy Trần thực sự thích Sở An Thành đó.

Anh ấy thất tình rồi.

Chưa từng bắt đầu yêu nồng nhiệt, đã thất tình!

Khi có kết quả của các hạng mục kiểm tra hôm đó, tất cả đều không có gì bất thường.

"Nhưng mà vì sao anh ấy lại váng đầu?" Tô Vy Trần kéo bác sĩ Hoàng lại, đứng ở cửa phòng bệnh không yên tâm hỏi một lần nữa.

Bác sĩ Hoàng trầm ngâm nói: "Nguyên nhân xuất hiện tình trạng đó có rất nhiều, không loại trừ nguyên nhân tâm lý, cũng có thể chỉ là mệt mỏi quá mức – vốn tôi còn định nếu anh ấy không có tình trạng gì đặc biệt thì có thể sắp xếp cho anh Sở ra viện, nhưng xét theo tình hình bây giờ, tôi sẽ yêu cầu anh Sở ở lại viện quan sát thêm mấy ngày."

Mấy ngày này, có lẽ cũng chỉ một mình Tô Vy Trần không phát hiện ra, phía bệnh viện có vấn đề gì đều gặp thằng cô thông báo. Tất cả mọi người bao gồm cả bác sĩ Hoàng đều có một sự mặc nhận không nói ra miệng: cũng chỉ có cô Tô này quản được Sở An Thành.

"Cô Tô, nếu tiện thì tối nay tốt nhất nên để một người lại với anh Sở. Nếu như xảy ra tình huống bất ngờ thì cũng có thể lập tức gọi giúp đỡ."

Khi Tô Vy Trần đẩy cửa đi vào phòng bệnh, Sở An Thành đang ngồi dựa trên giường bệnh nhắm mắt nghỉ ngơi. Tô Vy Trần nhẹ chân đi vào.

Sở An Thành nghe thấy tiếng động nên mở mắt ra nói: "Cô Tô, muộn lắm rồi, cô bận thì đi làm đi, tôi vẫn ổn."

Tô Vy Trần "Ờ" một tiếng rồi không nói gì nữa.

Sở An Thành cho rằng cô sẽ rời đi, nhưng rất lâu sau cô vẫn chỉ ngồi trên sofa xem điện thoại.

Vì vậy anh lại nói: "Muộn lắm rồi."

Tô Vy Trần đáp một từ "Ừm", rồi vẫn chỉ bận rộn chuyện của mình.

Thấy cô yên lặng ở trong tầm mắt mình, Sở An Thành chỉ cảm thấy có chút vui vẻ.

Anh cũng không biết mình bị làm sao, đột nhiên khẽ nói: "Móng tay của tôi dài rồi, rất khó chịu. Nếu cô không để ý có thể cắt giúp tôi không?"

Một chuyện cỏn con thôi, sao có thể để ý.

Tô Vy Trần sảng khoái đồng ý:"Được, mai tôi mang bộ cắt móng tay đến."

"Tôi có, trên chùm chìa khóa."

Chiếc cắt móng tay nhỏ treo trên chùm chìa khóa, màu vàng kim rất cũ kỹ, chắc hẳn đã được dùng nhiều năm.

Xem ra Sở An Thành là một người rất hoài niệm. Tô Vy Trần bỗng dưng nhớ đến chiếc khăn quàng màu đen bị rách, cảm giác áy náy lại một lần nữa hiện lên.

Ngón tay anh trắng nõn thuôn dài, móng tay đầy đặn. Đây chính là đôi tay của nghệ sĩ dương cầm trong truyền thuyết, mỗi một tấc đều vừa khéo, thật đẹp.

Thật ra Sở An Thành luôn đẹp. Tô Vy Trần ngồi bên mép giường, nắm lấy bàn tay Sở An Thành đưa qua, không biết vì sao trong đầu lại lóe lên đã từng quen biết.

Một giây sau mặt cô dần dần nóng bừng. Thật là, mình đang suy nghĩ lung tung cái gì vậy?

Tô Vy Trần hít sâu một hơi, sau đó tập trung dồn hết sức chú ý lên đầu ngón tay trước mắt. Một mẩu nhổ rồi lại một mẩu nhỏ -- mỗi móng tay cô đều chuyên tâm cắt tỉa thành một độ cong đẹp mắt.

Cuối cùng là dùng dũa chậm chạm mài dũa mỗi một chiếc móng, tỉ mỉ mài thành hình tròn trơn láng.

Nhìn từ góc độ của Sở An Thành chỉ tấy cần cổ trắng như tuyết và sườn mặt tinh tế dịu dàng của cô.

Cả thế giới này tựa như chỉ còn lại hai người họ. Giây phút đó khiến người ta hận không thể ngừng thời gian lại.

Nhưng thời khắc như thế, bạn càng muốn khiến nó chậm lại, nó lại càng giống như tên trộm đang trốn chạy, lướt qua nhanh như chớp.

Rất nhanh, Tô Vy Trần đã sửa xong chiếc móng cuối cùng, cô chậm rãi ngẩng đầu: "Xong rồi."

Sở An Thành vội vã xoay mặt đi, vội vã di chuyển ánh mắt.

Có điều tối đó cuối cùng Sở An Thành cũng đã toại nguyện.

Tô Vy Trần suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn mở miệng nói với anh: "Anh Sở, bác dĩ Hoàng nói tối nay phải có người ở lại với anh. Nếu như anh không để ý, tôi có thể ở lại."

Thực sự cô rất sợ nhìn thấy sự ghét bỏ nhàn nhạt kiên quyết từ chối trong mắt Sở An Thành.

Nhưng không, Sở An Thành như sững sờ, rồi sau đó khẽ nói: "Cảm ơn cô Tô."

Đương nhiên anh sẽ không để ý, thậm chí trong lòng còn sung sướng khó kiềm chế được – anh làm sao vậy nhỉ? Giống như khi mới yêu lần đầu, Sở An Thành không khỏi giễu cợt chính mình. Có trời mới biết anh đã tốn bao nhiêu công sức mới có thể khống chế được sự sung sướng đó, không hiển thị lên trên mặt.

Bỗng chốc hai người không nói gì nữa, không khí trở nên yên tĩnh.

Nhưng điều lạ lùng là cho dù hai người không nói chuyện, nhưng trong không khí tựa như vẫn đang lưu chuyển một thứ gọi là hồi hộp.

Trong lòng Tô Vy Trần nổi lên cảm giác nghẹt thở hô hấp cũng khó khăn. Cô như che giấu xoay người đi lấy chăn trong tủ: "Tôi hơi mệt nên đi nghỉ trước đây. Nếu anh có chuyện gì thì gọi tôi."

Sở An Thành khẽ đáp một tiếng "Được."

Mấy ngày nay trong lòng Tô Vy Trần luôn ghi nhớ vết thương trên cánh tay Sở An Thành, lộn qua lộn lại không có một đêm ngon giấc. Lúc này, không biết vì hoàn cảnh yên tĩnh trong bệnh viện hay vì sự an tâm đến từ Sở An thành, cô cuốn chăn cuộn tròn trên sofa, thoáng chốc đã ngủ say sưa.

Sở An Thành giả vờ ngủ khẽ mở mắt ra, điều anh nhìn thấy chính là hình ảnh đẹp như thế.

Trong bình hoa thủy tinh trong suốt trên đầu giường, cắm mấy bông tiên ông màu xanh đang nở rộ. Lúc này, lông mi của cô cụp xuống, từng sợi rõ ràng, cô còn yêu kiều hơn hoa. Trước giờ cô vẫn luôn đẹp như vậy.

Khi mỉm cười, khi tức giận, khi ồn ào, cho dù cả khi yên lặng, đều khiến người ta không rời tầm mắt.

Tối đó, Sở An Thành ngơ ngẩn ngắm nhìn như si mê.

Tối hôm sau, nhân viên đưa cơm Tô Vy Trần vừa đẩy cửa ra liền nhìn thấy Tô Thời cuống cuồng đắp chăn cho Sở An Thành.

Tô Vy Trần nhìn chằm chằm hai người họ mấy giây, nghi ngờ hỏi: "Hai người đang làm gì đó?"

Tai Tô Thời đỏ bừng, cười hi hi: "Không có gì không có gì. Tô Vy Trần, sao chị đưa cơm đến sớm thế?"

Khi nói chuyện nhìn trái nhìn phải, hơn nữa lỗ tai lại đỏ, hai người này chắc chắn có vấn đề. Tô Vy Trần chậm chạp đi qua, tỉ mỉ quan sát, cuối cùng phát hiện chứng cứ trong thùng rác.

Chính là gà rán, Tô Vy Trần vô cùng tức giận: "Tô Thời, em không phải trẻ con nữa, bác sĩ yêu cầu Sở sư huynh của em ăn kiêng lẽ nào em không biết sao?! Em không ngăn thì thôi, còn tiếp tay."

Cô trầm mặt xuống, giơ tay ra: "Đồ đâu, mau lấy ra đây!"

Tô Thời thấy cô nổi nóng, lập tức ngoan ngoãn lấy đồ ăn dưới chăn ra: "Cho chị! Em với Sở sư huynh mới ăn một miếng gà rán đã bị chị bắt rồi, tha chết cho em!"

Không ngờ Sở An Thành lớn đầu như vậy rồi mà vẫn không an phận, ăn vụng gà rán với Tô Thời. Tô Vy Trần búng cho Tô Thời một cái thật đau: "Làm sai mà còn lý sự hùng hồn như thế, lát nữa về nhà úp mặt vào tường cho chị!"

"Là Sở sư huynh nói anh ấy uống canh nhiều lắm rồi, mồm miệng nhạt nhẽo hết cả, cho nên muốn ăn..." Giọng Tô Thời càng ngày càng nhỏ dưới ánh nhìn hung dữ của Tô Vy Trần.

"Anh ấy là bệnh nhân lẽ nào em không biết sao?!" Cô túm lấy túi đồ ăn ném luôn vào thùng rác, "Đợi vết thương lành rồi thì ăn tiếp với anh Sở em."

Sau khi ném xong cô mới nghĩ lại: Chết rồi, lần này có lẽ Sở An Thành sắp nổi trận lôi đình rồi. Dù thế nào đi nữa cũng không đến lượt cô quản thúc anh!

Nhưng rất kỳ lạ, anh chỉ yên lặng nhìn nhất cử nhất động của cô, trên mặt cũng chẳng có chút không vui nào.

Mấy ngày sau, Sở An Thành tháo băng, ngoại trừ kết vảy ra thì cánh tay hoàn toàn hoạt động bình thường. Tô Vy Trần nhìn mười ngón tay anh linh hoạt làm các động tác đánh đàn trong không trung, bỗng nhiên cảm thấy ánh dương ngoài cửa sổ xán lạn như mùa xuân.

Sở An Thành quay lưng với cô, không đầu không cuối nói một tiếng: "Cảm ơn."

Tô Vy Trần quay đầu nhìn xung quanh, trong phòng không còn người nào khác! Một giây sau, cô mới ý thức được anh đang nói với cô.

Trong ánh nắng ban mai mát lạnh, giọng nói của anh trầm thấp trong trẻo, không lạnh lẽo như ngày thường.

Nhưng tiến triển của phía điều tra sự cố không mấy thuận lợi. Phía cảnh sát triệu tập camera giám sát có liên quan, tra được biển số của chiếc xe gây sự, nhưng phát hiện xe treo sao chép của tỉnh khác, chủ xe chưa từng đến Lạc Hải, càng không có khả năng xuất hiện ở trên đường để đâm người.

Lập tức manh mối đứt đoạn, phía cảnh sát hết đường xoay sở.

Nhưng không lâu sau, lại có tin tức cảnh sát dựa vào pháp luật triệt phá mấy sòng bài kinh doanh phi pháp. Tô Vy Trần nhìn thấy hình ảnh tên xăm trổ bắt nạt Quang Tử và lão đại của hắn bị cảnh sát áp giải vào cục cảnh sát trên tivi.

Tô Thời vỗ tay hoan hô, cực kỳ vui vẻ: "Ác giả ác báo. Mai em sẽ đi nói với Quang Tử, mấy tên xấu xa này bị cảnh sát bắt rồi. Sau này nhà Quang Tử không cần lo lắng nữa. Lần này em phải thả cho cảnh sát Lạc Hải ba mươi hai like mới được, không, phải thả chín mươi sáu cái like to đùng.

Ở một góc sofa khác là Sở An Thành với khuôn mặt đăm chiêu.

Sau chuyện leo cây, Tô Vy Trần đặc biệt gọi điện thoại cho Bạch Tuệ xin lỗi.

Hiển nhiên Bạch Tuệ đã tuyệt vọng về cô, cách đường dây điện thoại Tô Vy Trần cũng có thể cảm nhận được Bạch Tuệ bó tay với cô. Mặc dù cảm thấy áy náy, nhưng đồng thời cô cũng cảm thấy có chút thả lỏng.

Chắc Bạch Tuệ sẽ không sắp xếp xem mắt giúp cô nữa. Cô rất chắc chắn!

Nhưng mà ngày hôm sau, cô lại nhận được điện thoại của Bạch Tuệ: "Tô Vy Trần, anh Lăng Tiêu đó vẫn muốn gặp mặt em, gọi cho chị mấy cuộc điện thoại rồi, bảo chị nhất định phải sắp xếp cho hai người gặp mặt lần nữa."

"Lăng Tiêu nào ạ?" Căn bản Tô Vy Trần đã không còn nhớ tên người đó nữa.

"Chính là người mấy ngày trước em ở bệnh viện cho anh ta leo cây đấy. Tô Vy Trần, thật sự không phải chị khen anh ta, điều kiện của Lăng Tiêu rất tốt. Cũng không biết vì sao sau khi nhìn thấy ảnh em, anh ta một lòng muốn gặp em."

"Nhưng em không muốn gặp..."

"Tô Vy Trần, lần trước em đồng ý nhưng lại không gặp, lần này coi như bồi thường đi – thế này đi, nếu như lần này em vẫn không vừa mắt thì lần sau chị không sắp xếp giúp em nữa. Đây là lần cuối cùng! Chị đảm bảo!" Bạch Tuệ có một dự cảm mãnh liệt, anh chàng Lăng Tiêu này nhất định có tương lai.

Bạch Tuệ đã nói đến nước này rồi, Tô Vy Trần đành phải đồng ý.

"Vậy thì cứ thế nhé, chị sắp xếp thời gian."

Vừa cúp điện thoại, cửa nhà đã truyền đến tiếng động. Sở An Thành đón Tô Thời tan học về nhà.

Vừa vào đến nhà Tô Thời đã ngoạc miệng gọi cô: "Tô Vy Trần, mau xuống đây. Em mang đồ ăn về cho chị này.

Là khoai lang nướng nóng hôi hổi.

Tô Thời kêu nóng nhét túi giấy vào tay cô: "Tô Vy Trần, mau ăn đi, nguội rồi là không ngon nữa đâu. Cái này là do Sở sư huynh tự mình dùng áo phao ủ ấm mang về đấy. Chị xem, vẫn nóng như lúc mới ra lò!"

Sở An Thành sẽ làm như vậy sao?! Cho dù là từ miệng Tô Thời nói ra, Tô Vy Trần vẫn cảm thấy khó tin. Phản ứng của cô là ngước mắt nhìn Sở An Thành. Sau khi bốn mắt nhìn nhau, lần đầu tiên cô nhìn thấy biểu cảm hơi mất tự nhiên của anh.

Sở An Thành đặt tay lên bên môi, giả vờ ho một tiếng: "Tô Thời, đến giờ luyện đàn rồi."

Tô Thời tuân lệnh: "Vâng, em đi đánh đàn ngay."

Hai người một lớn một nhỏ một trước một sau đi vào phòng đàn.

Sau lần tai nạn này, thái độ của Sở An thành đối với cô chuyển biến rất nhiều. Mặc dù vẫn lạnh nhạt, nhưng sự ghét bỏ âm thầm trước giờ đã dần biến mất.

Tô Vy Trần cúi đầu, chỉ nhìn thấy miếng khoai lang nướng ngọt thơm nhức mũi đang mời gọi. Ngọt thơm mềm mại, bỏ vào miệng là tan ngay, trong ngày đông giá buốt như vậy chính là hương vị ngon nhất ấm áp nhất.

Tô Vy Trần híp mắt tận hưởng.

Mấy ngày nay, khi Tô Thời tan học luôn mang đồ ăn vặt về cho Tô Vy Trần.

Có khi là trà sữa chân châu, có khi là cánh gà nướng, có khi là khoai tây miếng nướng, có khi là hạt dẻ rang, có khi lại là khoai tây chiên... mỗi loại đều rất đúng khẩu vị của cô.

Thỉnh thoảng khi Tô Vy Trần ôm đồ ăn Tô Thời mang về rồi nghĩ: Hai người họ đang nuôi heo sao?!

Khi ăn tối, vô tình nhìn thấy hoa tuyết rơi đầy trời.

Tô Thời vui sướng bò trên tấm thủy tinh sát sàn, ngắm nhìn cả nửa ngày.

Sở An Thành tiến lên vò mái tóc của cậu: "Hiếm thấy có hôm tuyết rơi, một tiếng luyện đàn còn lại của hôm nay em không cần luyện nữa, cho em nhìn đủ thì thôi."

Ba người làm ổ trong phòng đàn ngắm tuyết.Sở An Thành pha cafe, mùi thơm bay khắp cả căn phòng.

Tô Vy Trần và Tô Thời cũng không cưỡng lại được sự quyến rũ, nhao nhao giơ tay: "Cho em/tôi một ly."

Sở An Thành chuẩn bị cho họ trà hoa cúc: "Hai người uống không quen sẽ mất ngủ. Trà này thanh mát trừ nóng lại sáng mắt, thích hợp với hai người."

Tô Thời nói: "Sở sư huynh, anh không mất ngủ sao?"

Sở An Thành như nhớ đến chuyện cũ, cụp mắt xuống nói: "Ban đầu đương nhiên có, thức trắng cả đêm. Sau đó thì không mất ngủ nữa, cho dù buổi tối uống hai ly lớn cũng ngủ say như bình thường..."

Trong phòng ấm áp như mùa xuân, chỉ bật một bóng đèn cây ở trong góc, một quầng sáng mờ mờ, kéo tấm rèm cửa ra là có thể nhìn thấy bông tuyết bay nhẹ nhàng ngoài tấm kính lớn.

Tô Vy Trần đột nhiên buồn miệng, nói với Tô Thời: "Nhìn tuyết thế này chị rất muốn ăn kem."

Tô Thời ngoảnh đầu qua, nghiêm túc nói với cô: "Tô Vy Trần, chị là người mẫu, chị phải giữ gìn vóc dáng, đừng có suốt ngày ăn ăn ăn."

Tô Vy Trần "bừng bừng giận dữ", giơ tay cố ý vò loạn tóc cậu: "Vậy mà ngày nào em cũng mang đồ ăn vặt về cho chị."

Tô Thời hừ một tiếng: "Chị nghĩ nhiều quá. Lần não cũng đều là do Sở sư huynh mua nhiều thêm một phần, bọn em không ăn hết mới mang cho chị thôi."

Đều là anh mua! Tô Vy Trần ngây ngẩn ngoảnh đầu, Sở An Thành lười biếng dựa vào sofa đang ngẩng đầu, ngắm nhìn những bông hoa tuyết rơi từ trên trời xuống, góc cạnh gương mặt sắc nét cô độc.

Thời khắc đó, tất cả mọi thứ đều dần trở nên ôn hòa.

Vì sao anh lại mua những thứ đó? Hay thật sự chỉ là tiện tay mua thêm?

Đương nhiên Tô Vy Trần không nghĩ ra đáp án, nhưng cô vẫn không nhịn được suy nghĩ.

Sở An Thành uống từng ngụm cafe nhỏ, đến khi uống hết, anh như đã quyết định, xoay mặt qua mỉm cười hỏi Tô Thời: "Muốn anh đàn một khúc cho em nghe không?"

"Được ạ được ạ, sư huynh muốn đàn bài gì ạ?"

"《Ánh trăng》."

Giai điệu trong trẻo lay động lòng người, như mưa chân trâu vậy, từng viên từng viên rơi xuống giữa mười ngón tay Sở An Thành. Anh như thiên thần ngồi thằng lưng ở nơi sáng tối không rõ, để tâm đàn những nốt nhạc.

Những bông hoa màu vàng nhạt lặng lẽ chìm nổi trong nước. Quang cảnh gió lạnh gào thét, đầu ngón tay cảm nhận được độ ấm của ly nước, bên tay vang lên tiếng đàn của Sở An Thành.

Tô Vy Trần từ tốn nhấp một ngụm nhỏ. Hương hoa cúc thanh nhạt tràn ngập khoang miệng.

Buổi tối ngày đông đó, ba người cứ "im lặng là vàng" ở bên nhau như vậy, khiến người ta rất vui.

Bỗng dưng cô cảm thấy có một thứ gọi là hạnh phúc bủa vây quanh mình.

Tô Vy Trần bất giác điềm nhiên mỉm cười.

Nhưng một giây sau, nụ cười mỉm đó ngưng đọng trên khóe môi cô.

Cuộc thi gần đến, ngày tháng ở bên nhau như vậy cũng sắp đến ngày cuối cùng.

Sau khi cuộc thi kết thúc, anh với họ, sẽ không còn chút quan hệ nào nữa.

Lần đầu tiên trong đời Tô Vy Trần có suy nghĩ muốn thời gian ngừng lại.

Hết chương 7.

***Chương trước mình tưởng Sở Tùy Phong là anh của Sở An Thành nên để là anh. Mình sẽ sửa lại xưng hô của chương trước.