Người Tên Trường An, Ta Tên Cố Lý

Chương 8



Trường An ôm y ngồi xuống ghế, thay y khép quần áo lại, nắm lấy bàn tay hơi lạnh lẽo của y, từ sau đêm tuyết kia, Cố Lý liền bị bệnh nặng, sinh ra một chút tật xấu, vừa đến mùa đông tay chân liền lạnh, rất khó suốt ấm, Trường An sẽ nắm tay y, ôm y và sưởi ấm cho y.

Ôm lấy thân thể hơi nhẹ của y, Trường An nhịn không được nói: "Ta nghe Thanh Nhi nói, tối hôm qua em canh giữ bên cửa sổ một đêm, bữa tối cũng không ăn gì, nhìn em xem, đều gầy đi rồi. ”

Thanh Nhi chính là nha hoàn Trường An mang tới để chăm sóc cho y, mỗi khí có tình huống gì, Trường An đều có thể thông qua Thanh Nhi mà biết.

Cố Lý bất đắc dĩ cười cười, nói: "Đừng nghe Thanh Nhi nói bậy, ta không có việc gì. ”

Trường An yên lặng nhìn y, chỉ liếc mắt một cái, liền nhìn ra rất nhiều bất đồng, Trường An dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bóng đen nhàn nhạt trong đáy mắt Cố Lý, biết mấy năm nay nhất định là chưa từng ngủ một giấc ngon, không khỏi có chút đau lòng, "Cố Lý của ta khẳng định lại chịu khổ rồi. ”

"Trường An, ta thật sự không sao, thật sự."

Hắn đã lớn lên cùng với Cố Lý, tình cảm rất sâu đậm, cũng sớm tâm ý tương thông, vô luận đối phương làm cái gì, không cần nhiều lời, bên kia sẽ luôn hiểu, cho nên Trường An nhìn y nói: "A Lý, em không lừa được ta, khẳng định em chịu khổ rồi! ”

Cố Lý không thể nói được hắn, đành phải buông hắn ra, hai tay Cố Lý ôm ngực, lắc lư hai chân, cười nói: "Tướng quân đại nhân nên bù đắp như thế nào đây? ”

Trường An thật sự nghĩ ngợi một hồi, rồi thần bí kéo Cố Lý đến một căn nhà trúc, căn nhà trúc ẩn mình trong một mảnh rừng trúc, trước cửa có một dòng suối nhỏ, hai bên bậc thang mọc đầy cỏ, giờ phút này là mùa đông, cỏ bị tuyết bao trùm, chỉ lộ ra một chút đầu cỏ bên ngoài, trên mái hiên cũng phủ đầy tuyết.

Cố Lý chưa từng đến đây bao giờ, không thể không hỏi: "Đây là nơi nào?" ”

Trường An cười giải thích: "Nơi này là chuẩn bị cho em, vốn định tặng cho em vào ngày sinh thần, nhưng... ”

Trường An không nói tiếp, nhưng Cố Lý đã đoán được nguyên nhân, Trường An ôm Cố Lý đi vào phòng trong, "Nào nào, lễ vật của em ở bên trong, cam đoan kinh hỉ. ”

Mang theo tâm tình kinh hỉ, Cố Lý tò mò đi theo vào, đồ trang trí trong nhà đều theo sở thích của y, trên giường có một bộ hỉ phục, Trường An cầm lên, cười nói: "Trước khi chuẩn bị xuất chinh, không có cơ hội gửi nó ra ngoài, hiện tại tặng cũng vậy. A Lý, mặc nó cho ta một lần, ta muốn xem. ”

Cố Lý kìm nén nước mắt, nghẹn ngào nói: "Được. ”

Trường An ở bên ngoài lo lắng chờ đợi, tựa như thật sự muốn lấy nhau, trong lòng vừa kinh hỉ vừa lo âu, nhìn bên trong, trông mòn con mắt.

Thấy Cố Lý còn chưa đi ra, Trường An cho rằng y ngượng ngùng, đang muốn nói thôi quên đi, "A Lý... ”

Nhưng vừa quay đầu lại, liền thấy Cố Lý chậm rãi vén rèm đi ra, làn da trắng nõn, bộ y phục màu đỏ càng khiến y trông trắng trẻo hơn, ở trong mắt Trường An, so với Thiên Tiên còn diễm hơn vài phần, tua rua màu đỏ trên đầu chậm rãi đong đưa, có vẻ quyến rũ lại quý khí, vài sợi tóc đen buông xuống xõa trước người, đẹp như ý muốn, Trường An không thể không mở to mắt ra.

Cố Lý có chút cứng đờ, cúi đầu, có chút xấu hổ hỏi: "Được, đẹp không?"

Trường An kéo nam nhân tới, nâng cằm nhìn thẳng y, cười nói: "Ta vừa nhìn liền đã yêu em, em có thể không đẹp sao?"

Cố Lý cũng cười, giận mắng: "Chàng thật lắm điều. ”

Trường An cười khan vài tiếng, ôm người đi về phía giường, nhìn người mềm mại trong lòng mình, Trường An thương tiếc hôn lên khóe mắt đỏ hoe của Cố Lý, gắt gao ôm người trở về trong phủ.