Người Thành Thật O Và Chồng Cũ A

Chương 5: Dội máu cún



Sau khi chồng cũ A bỏ đi, dù gì người thành thật O cũng là một người đàn ông trưởng thành, sau khi biết được tin A của anh thực ra là con trai của một doanh nhân giàu có ở Hong Kong.

Anh đã buồn bã nghĩ rằng có lẽ kiếp này anh sẽ không bao giờ gặp lại chồng cũ A nữa.

Trên thế giới có biết bao câu chuyện tình cảm động, trong đó những cặp AO sau khi xa cách đều yêu nhau nhiều hơn nhưng không có câu chuyện nào lại có nhân vật chính chán ghét, bỏ chạy khỏi tình yêu của họ.

Vì vậy, người thành thật O cũng dần nhủ lòng phải quên đi, cho dù tên lưu manh A hay ở trước mặt O chế giễu chồng cũ A tệ đến mức nào, anh cũng không phản ứng gì nhiều nên tên lưu manh A dần dần cảm thấy nhàm chán.

Kết quả không bao lâu, người thành thật O tới kỳ động dục.

Bởi vì người thành thật O là người đã lập gia đình nên từ lâu anh không còn chuẩn bị thuốc ức chế ở nhà, vì vậy cơ thể anh có xu hướng phát sốt nhẹ trước khi đi ngủ.

Ngoài ra, trong khoảng thời gian đó tâm trạng của anh không ổn định, có thể duy trì sức khỏe và kiếm tiền trang trải cho cuộc sống của anh đã tới giới hạn rồi, nên anh không có thời gian để suy nghĩ về kỳ động dục.

Dòng cảm xúc hỗn loạn khủng khiếp nhanh chóng ập đến, sức nóng dường như lấn át tâm trí của O. Anh run rẩy cầm điện thoại di động, lần lượt gửi tin nhắn cầu cứu đến tài khoản có thể đã bị lãng quên.

Tựa như mọi việc anh làm như thảy đá xuống biển, không vọng lại tiếng nào.

Cuối cùng người thành thật O ở một mình cả đêm, anh cuộn tròn người nằm trên giường, mồ hôi rịn ra trán và ướt nhẹp người, anh không có thuốc ức chế và A ở dây nên anh phải chật vật vượt qua kỳ động dục này từng giây từng phút.

Người thành thật O hiếm khi tự mình giải quyết, trước đây khi chồng cũ A chưa đến thì anh toàn phải dựa vào thuốc ức chế, nhưng bây giờ thì phải tự yêu thương mình một cách vụng về, lúc này cơ thể cũng mới hài lòng một chút, nhưng vì không có pheromone của A an ủi nên trái tim anh như bị khoét ra để lại một lỗ lớn rỗng tuếch.

Người thành thật O giống như một con thú cưng nhỏ bị người bỏ rơi, cuối cùng chỉ biết cuộn trong người nằm trong phòng khóc nức nở, trong hoàn cảnh cực kỳ dễ bị tổn thương anh đã bấm một dãy số và nhấn nút gọi.

Advertisement



Ngạc nhiên thay, gã bắt máy lên nghe nhưng không nói lời nào, người thành thật O cắn môi dưới: “…A Tu, anh khó chịu quá… anh nóng quá…”

Đầu bên kia vẫn im lặng, chỉ có tiếng người thành thật O gọi”A Tu” thêm vài câu nữa rồi điện thoại của anh phát ra tiếng bíp bíp vì đây dây bên kia đã cúp.

Người thành thật O cầm điện thoại, lặng lẽ rơi nước mắt.

Sau khi trải qua hai cơn sốt nữa, người thành thật O cũng tự mình rời khỏi giường để bổ sung chút năng lượng nhưng lại ngất đi vì lâu ngày không ăn.

Khi tỉnh dậy lần nữa, anh cảm thấy chất lỏng lạnh lẽo đang thấm vào cơ thể thông qua mu bàn tay, và nhận ra mình đang nằm trong phòng bệnh.

Còn chồng cũ A đang đứng cách đó không xa.

Dáng người của chồng cũ A cao ráo, chân dài, vóc dáng cường tráng, khí chất gã hay thay đổi nghiêng trời lệch đất chỉ trong thời gian ngắn.

Rõ ràng trước đây gã không phải như thế này, nhưng bây giờ hoàn toàn là hai người khác nhau.

Rõ ràng bọn họ đã từng làm những chuyện gần gũi nhất, nếu nói ngắn gọn thì bây giờ ánh mắt gã nhìn người thành thật O giống như nhìn một người xa lạ.

Ngay khi người thành thật O tỉnh dậy, gã quay lại nhìn người thành thật O mà cảm xúc lạnh nhạt.

Chính ánh mắt này đã khiến cho người thành thật O toàn thân ớn lạnh, mà không dám nhìn gã.

Anh nhớ lại lần anh cứu chồng cũ A đang bê bết máu, lúc đó mắt gã bị tóc ướt che đi, toàn bộ khuôn mặt gã gần như nhuộm đỏ bởi máu.

Người thành thật O lúc đó không dám động vào gã vì sợ gặp rắc rối, nhưng ngay sau đó anh nghe thấy tiếng thở gấp và tiếng rên vì đau đớn của chồng cũ, với cả anh cảm thấy gã vẫn còn sống nên mới tốn rất nhiều công sức để kéo gã vào xe ô tô.

Khi đó, chồng cũ A cũng mở mắt ra nhìn anh một lúc, ánh mắt ấy nhìn thẳng vào người thành thật O mà không buồn không vui.

Người thành thật O nói rằng sẽ không tổn thương gã.

Đôi mắt bây giờ giống hệt hồi đó.

Người thành thật O còn tưởng là chồng cũ A đưa anh vào bệnh viện nên định nói lời cảm ơn.

Nào ngờ anh lại nghe gã giải thích, thì ra mọi chuyện là anh được bà chủ nhà đưa đến đây, sau đó bà đã gọi rất nhiều lần mới thì chồng cũ A mới đến.

Người thành thật O nhất thời không nói nên lời, không biết vì sao sau khi chồng cũ A mới khôi phục trí nhớ giống như đã thay đổi hoàn toàn.

Chồng cũ A lúc này đã nói: “Bây giờ anh đã cưới tôi rồi thì không thể cứ sống ngây ngốc một mình ở nơi như thế này được nữa.”

Khi đó, O đã sẵn sàng đi theo chồng cũ A. Vì khoảng thời gian vừa qua phải một mình chờ đợi quá vất vả, nên anh không thể từ chối việc được ở bên người mình yêu.

Người thành thật O theo chồng cũ A rời khỏi khu R. Trước khi rời đi, anh hỏi chồng cũ A có thể cho phép anh từ biệt tên lưu manh A và bà chủ nhà không, chồng cũ A thản nhiên nói: “Nói chuyện với mấy người đó thì có ích gì.”

Người thành thật O cũng giải thích ngay từ đầu: “Họ đều là những người rất tốt và đã từng quan tâm đến chúng ta.”

Chồng cũ A cau mày: “Đừng nhắc đến những chuyện này với tôi, ở khu R toàn những loại người thấp kém làm gì có người tốt như thế.”

Thực lòng mà nói, O cảm thấy chồng cũ A có phần hơi vô lý.

“Nhưng anh cũng là một trong những người thấp kém mà em nói.”

Chồng cũ A: “Nếu không phải vướng vào cuộc hôn nhân chết tiệt với anh thì anh nghĩ tôi sẽ quan tâm đến anh sao?”

Người thành thật O: “A Tu, em thay đổi nhiều quá…”

Chồng cũ A chán ghét nói: “Đừng gọi tôi như vậy, không phải ai cũng có thể gọi tôi như vậy”.

Nghe vậy O ngừng nói, anh bất đắc dĩ nhìn gã mà rũ mắt xuống.

“Vậy anh nên gọi em là gì?”

“Dù sao thì sau này đừng để tôi nghe thấy hai từ này từ miệng anh.”

Chồng cũ A cho anh một ngày để dọn dẹp hành lý, sau đó sẽ cử người đến đón anh.

Khi người thành thật O chào tạm biệt tên lưu manh A, thì hắn đã kiên quyết khẳng định: “Thằng cha đó quá kiêu ngạo, chắc chắn nó sẽ không đối xử tốt với em.”

Người thành thật O đã lấy theo con cừu bông mà chồng cũ A mua cho anh trước đây.

Nói thật, đây là lần đầu tiên anh ở trong một căn nhà sang trọng như vậy, trong lòng anh rất khó chịu, quản gia lần đầu nhìn thấy anh sắc mặt cũng không mấy vui vẻ.

Sau đó, người thành thật O dần dần nhận ra mình đã bị bỏ rơi, những người trong biệt thự khiến anh cảm thấy mình như người vô hình, không có ai tiến đến để bắt chuyện hay làm quen, chồng cũ A thì rất bận rộn, thậm chí anh không tìm được cơ hội để nói chuyện với gã.

Sống ở đây anh không có cảm giác mình tồn tại, vì anh không quen với khẩu vị do đầu bếp nấu nên anh đã tìm cơ hội tự mình vào bếp, dần dà cũng làm quen với một số người, hơn nữa anh còn làm được mọi việc, nên một số người hầu trong biệt thự rất thích anh.

Chẳng bao lâu, một số người đã trở thành bạn với anh.

Thỉnh thoảng anh sẽ dùng bữa tối cùng chồng cũ A, nhưng không biết gã có lòng dùng bữa với anh hay không, tóm lại là để có thể gặp được chồng cũ A, anh đã vắt óc suy nghĩ rất nhiều.

Anh thường chủ động đảm nhận công việc tỉa cây xanh để có thể tình cờ gặp được chồng cũ A đang chuẩn bị đi làm, nhưng đáng tiếc là gã chưa bao giờ liếc mắt nhìn người thành thật O.

Người thành thật O chỉ nghĩ rằng lòng kiêu hãnh của chồng cũ A đang cháy nghi ngút, nên anh chỉ có thể đợi gã suy nghĩ lại.

Nhưng quản gia vẫn thường xuyên ở trước mặt anh buông lời chế nhạo: “Sao một người như cậu có thể là bạn đời của thiếu gia nhà chúng tôi.”

Thành thật mà nói, O thừa nhận gia thế và ngoại hình của chồng cũ A quả thực rất xuất sắc, nếu không phải ngẫu nhiên ngày đó gặp được nhau thì e rằng cả đời này bọn họ sẽ không bao giờ quen biết, nhưng thực lòng thì O cảm thấy mình đã sống một cuộc sống quá tốt trong khả năng của mình nên có thể coi là xuất sắc lắm rồi.

“Nhưng tôi đã kết hôn với em ấy. Đó là sự thật. Tại sao ông lại chọn cách ghét tôi thay vì cố gắng hiểu tôi? Có lẽ tôi không tệ như ông nghĩ?”

Quản gia vuốt râu, cầm một ấm trà nhỏ: “Tóm lại, thiếu gia của chúng tôi sẽ không bao giờ thích cậu. Vì từ nhỏ ở bên cạnh thiếu gia toàn là những O ưu tú, họ có khí chất bất phàm và xuất thân từ những gia tộc quyền quý. Cậu cứ chờ đi, sớm muộn gì thiếu gia của chúng tôi cũng sẽ ly hôn với cậu.”

Người thành thật O rất tức giận, anh không phải là người không biết giận.

Ở chỗ này tuy có đồ ăn và áo mặc nhưng anh không thích không khí ở đây, anh ở cách phòng chồng cũ A một căn, nhưng thường thì gã sẽ đi làm từ sớm đến tối khuya mới về.

Ngoài ra, chồng cũ A cố tình tránh mặt anh nên mất hai tháng làm quen, người thành thật O đã hỏi thăm được giờ giấc chồng cũ A về nhà. Và đây cũng lần đầu tiên anh ngồi đối diện với gã trong bữa tối.

Chồng cũ A không nói gì, người thành thật O tự mình xuống bếp nấu ăn và gắp đồ ăn cho gã, còn kể cho gã nghe những chuyện vụn vặt như trước đây.

Chồng cũ A: “Sao anh nói nhiều thế?”

Người thành thật O nói: “Nhưng chúng ta làm sao giống như một gia đình nếu không trò chuyện?”

“…Ai là người một nhà với anh?”

Nhưng khi nhìn thấy chồng cũ A thoáng cau mày, O liền nhận ra tình huống bèn im bặt, hoặc gấp một ít đồ ăn trong đĩa lên rồi chần chừ bỏ lại vào chén của mình.

O vốn là người bao dung và hiền lành nhưng chồng cũ A lại cảm thấy anh đang nhìn thấy người khác thông qua mình.

Một đêm nọ, người thành thật O lẻn vào phòng ngủ của chồng cũ A để đợi gã, trong lúc chờ đợi thì anh đã ngồi đó rồi ngủ quên mất từ lúc nào không hay.

Khi bất ngờ bị người ta bế lên đè xuống giường, người thành thật O vẫn còn đang choáng váng thì pheromone nồng đậm của chồng cũ A đã bao trùm lên người anh.

Người thành thật O phản kháng yếu ớt gọi: “A Tu… em…”

“Tôi đã bảo anh đừng gọi tôi như thế mà.”

Người thành thật O bị bóp mạnh, anh lắp bắp: “Liêu… Liêu Dục Tu…”

Chồng cũ A kéo eo anh dậy, ôm anh rồi đè anh xuống dưới người mình.

Gã đưa tay ra sau gáy của O, sau đó cắn mạnh vào tuyến thể mảnh mai. Bị kích thích bởi pheromone nên O luồn ngón tay vào tóc của chồng cũ A, đột nhiên nắm chặt lực rồi vuốt ve và rồi anh không nhịn được mà rên rỉ.

Hành động này khiến động tác của chồng cũ A dừng lại, hai lỗ tai anh đỏ bừng trong bóng tối.

Chồng cũ A tức giận nói: “… anh đừng có rên to như vậy có được không…”

Người thành thật O ngây ngô hỏi: “…nhưng em từng nói rằng em thích nghe giọng của anh.”

Khi O nói ra điều này, chồng cũ A có vẻ căng thẳng hơn một chút.

Cả đêm đó cả hai người họ làm tình đến tận nửa đêm.

Ngày hôm sau, người thành thật O đỡ eo đứng dậy, anh cảm thấy mệt muốn chết, còn chồng cũ A đã biến mất từ sớm nên anh quyết định nằm xuống tranh thủ ngủ thêm một chút, giấc ngủ này kéo rất dài vì khi anh mở mắt ra thì mặt trời đang chiếu những tia nắng còn lại của cuối ngày.

Anh ngồi dậy xoa đầu, tự hỏi ngủ một mình hơn mười tiếng có bình thường không? Kết quả, lúc ngẩng đầu lên anh thấy chồng cũ A đã quay lại từ lúc nào.

Người thành thật O đang ngơ ngác một lúc, khi chồng cũ A đi tới, anh bèn vươn tay vòng qua eo chồng cũ A ôm gã, nũng nịu gọi: “A Tu, A Tu…”

Đó là giọng điệu ỷ lại khi gọi người mình yêu thật mềm mại.

Chồng cũ A đẩy anh ra: “Đừng gọi tôi như vậy.”

Người thành thật O đang khỏa thân, chồng cũ A cũng nhận ra vấn đề nên thản nhiên ném cho anh một chiếc áo sơ mi.

Thật ra người thành thật O đang định mặc quần nhưng chồng cũ A lại nói: “Những gì xảy ra vào đêm qua chỉ là sự cố, anh đừng nghĩ đó là dấu hiệu cho thấy tôi bắt đầu đối xử khác với anh.”

Người thành thật O nhìn chồng cũ A bằng ánh mắt như gã đang nói vớ vẩn gì đó, anh nhịn không được nói: “Vô tình đè tôi xuống giường, vô tình cởi quần áo của tôi ra, rồi vô tình làm tình với tôi mấy lần, còn vô tình xuất tinh đầy bên trong sao?”

Chồng cũ A: “Nếu không thì sao?”

Thành thật O nhìn hắn, khó hiểu nói: “Vậy những chuyện trước kia của chúng ta có ý nghĩa gì?”

“Không có gì, tất cả chỉ là anh mộng tưởng mà thôi, anh đã cứu tôi nên tôi để anh ở lại đây, dù sao tôi đã cố hết sức để đưa anh ra khỏi nơi đó, đối xử với anh rất tốt còn gì.”

Người thành thật O ngậm ngùi lắc đầu, giống như chợt nhận ra điều gì: “Có phải em đã quên hết những ngày tháng trước kia rồi đúng không.”

Chồng cũ A không nói lời nào.

Người thành thật O như người say tỉnh mộng: “Tôi nói không sai đúng không, em đã quên hết rồi.”

Người thành thật O lẩm bẩm hai chữ kia, khó hiểu hỏi: “Tại sao em lại dễ dàng quên như vậy.”

Chồng cũ A: “Vì sao tôi không thể quên! Anh thích tôi nhiều vậy sao? Sao mà không chịu nổi.”

Người thành thật O nhìn chồng cũ A bằng ánh mắt như đang nhìn một người xa lạ: “Không, em không phải A Tu, em không phải là em ấy.”

Anh muốn đi ra ngoài, nhưng chồng cũ A lại sấn đến ôm anh vào lòng, gã cắn vào vành tai anh, dùng giọng điệu rất tàn nhẫn và trịnh thượng nói: “Sao lại không, từ đầu đến cuối chỉ có một mình tôi, để tôi nói rõ cho em biết một chuyện cho dù tôi mất đi trí nhớ, tôi cũng sẽ không bao giờ yêu một kẻ thấp hèn như em. Tôi hiểu rất rõ bản thân mình đang nghĩ gì, ngày đó cưới em cũng chỉ là một lựa chọn tốt nhất của tôi trong hoàn cảnh đấy. Xin anh tỉnh táo lại đi.”

Cháttttttt——

Người thành thật O tát vào mặt chồng cũ A một cái.

Khi người thành thật O nghĩ đến tối nay mình sẽ không thể nào vui nổi quay về phòng, thì ở đây chồng cũ A chỉ biết đập vỡ chiếc bình trong phòng với vẻ mặt âm trầm.

Có lẽ là do tinh dịch không được xử lý kịp thời nên tối hôm đó người thành thật O ốm nặng, nhưng mà không ai thấy lạ, cuối cùng người quản gia mới phát hiện sao người thường thành thật O hay lảng vảng trước mặt mình đã đi đâu rồi không gặp.

Người quản gia đã mời bác sĩ đến khám cho người thành thật O, có vẻ anh bị bệnh nặng vì trông anh suy sụp hơn ngày thường rất nhiều.

Hầu hết thời gian anh đều trốn trong phòng riêng và không còn xuất hiện trước mặt chồng cũ A như trước đây nữa.

Khi đó, rất nhiều người trong biệt thự đang muốn xem người thành thật O bị chủ nhân của mình chê cười, họ còn hỏi nhau rằng tên O kỳ quái kia có thể trụ lại chỗ này được bao lâu. Ở đây làm việc lâu dài, khó tránh khỏi việc cũng sẽ nhìn mọi người bằng con mắt nịnh nọt, nhưng với người thành thật O sau khi đã quen lâu thì không khỏi nảy sinh cảm giác yêu mến.

Thực ra nếu suy nghĩ kỹ thì nếu có một người chủ như vậy cũng tốt.

Thấy người thành thật O không vui, trong lòng quản gia cũng cảm thấy khó chịu nên hỏi O có muốn ra ngoài đi dạo không.

Người thành thật O lắc đầu, thành thật nói: “Tôi không biết đi nơi nào. Đây là lần đầu tiên tôi tới cảng D.”

Những ngày sau đó, người thành thật O thường ngồi ngơ ngẩn một mình, rồi trộm nhớ về khoảng thời gian vui vẻ trước đây ở khu R trong căn nhà đơn sơ của mình, và nghĩ rằng đúng thật là trong chuyện này chỉ có mỗi mình đơn phương tình nguyện.

Lấy giấy đăng ký kết hôn được cất giữ cẩn thận ra nhìn rồi lại đặt vào chỗ cũ.

Thỉnh thoảng chồng cũ A sẽ đưa bạn bè đến nhà chơi và cảnh cáo người thành thật O không được công khai mối quan hệ của họ, từ đó người thành O không còn ngồi cùng bàn với chồng cũ A, thường thì anh sẽ xuống nhà bếp cọ cơm với họ hoặc ngồi một mình ở bàn ăn chậm rãi dùng bữa.

Thái độ của chồng cũ A đối với O luôn thờ ơ, như thể không có gì có thể lọt vào mắt xanh của gã.

Chồng cũ A của anh và những người bạn của gã đều là người thuộc tầng lớp thượng lưu, người thành thật O chỉ biết ngồi một mình trong vườn và không thể hòa nhập với họ, qua bức tường kính trong suốt anh nhìn những thiếu gia và tiểu thư trò chuyện cười đùa, bọn họ đều ăn mặc đẹp đẽ và tươm tất.

Sau đó, anh mới nhận ra rằng người thượng lưu mà chồng cũ A hay nhắc đến là như thế này, nhìn lại mình chỉ là một O bình thường.

Dường như việc có bất kỳ mối quan hệ nào với chồng cũ A cũng là điều cấm kỵ.

Nếu mong muốn thêm điều gì khác, có vẻ như bạn đang thực sự đánh giá quá cao khả năng của mình.

Anh cũng không biết mình đang mong đợi điều gì.

Càng không ngờ sẽ có người phát hiện mình đang trốn ở đây.

Giang Đệ nhìn người thành thật O từ trên xuống dưới, nói: “Thì ra anh chính là O đã cưới Liêu Dực Tu.”

Người thành thật O nhớ tới lời cảnh báo của chồng cũ A, vội vàng xua tay: “Không phải tôi đâu, tôi chỉ là người hầu trong biệt thự mà thôi.”

“Thật sự không phải sao? Nếu để cho tôi biết hắn là ai, tôi nhất định sẽ cho hắn một bài học.”

Người thành thật O ngây thơ hỏi: “Tại sao?”

Giang Đệ lắc ly rượu vang trên tay: “Nếu anh bị người ta cướp đi vị hôn phu của mình, liệu anh có vui vẻ mà bắt tay làm hòa với tình địch của mình không? Nhưng mà sao anh lại hỏi nhiều như vậy? Anh là O à?”

“Không, tôi không phải.”

Người thành O vừa nói xong đã vội vàng bỏ chạy, anh trốn vào một góc khuất và đưa tay bụm mặt.

Không phải, thì ra anh chỉ là kẻ thứ ba.

Người thành thật O chạy quá nhanh, đi được nửa đường anh nhận ra chiếc vòng cổ mình đeo bấy lâu đã rơi ở đâu rồi, khi anh quay lại tìm thì nghe thấy tiếng ai đó đang nói chuyện với chồng cũ A.

“Sao anh không dẫn vợ mình ra gặp mọi người? Anh giấu kỹ quá đấy.”

Giọng nói của chồng cũ A vang lên.

“Có gì tốt mà xem, chỉ là người đến từ một khu vực nhỏ, tính tình thì lại rụt rè.”

“Nghe nói anh đối xử với O của mình rất tệ, cẩn thận kẻo người ta chạy mất.”

Chồng cũ A tựa hồ cười lạnh: “Người ta thích tôi như vậy, sao mà nỡ rời đi?”

“Nếu anh không thích người ta thì tốt nhất nên ly hôn đi, bởi vì anh đột nhiên cưới vợ nên Giang Đệ vẫn chưa có động thái gì mới.”

Chồng cũ A im lặng một lát, cười nói: “Dù sao em ấy cũng đã cứu tôi một mạng, tốt xấu gì cũng là ân nhân của tôi thì ít nhất tôi cũng phải thỏa mãn ảo tưởng của em ấy một chút chứ.”

“Vậy còn Giang Đệ thì sao? Cô ấy và anh đã được hai nhà định sẵn hôn ước suốt mười năm, tự nhiên bị một O không biết từ đâu ra xuất hiện càng không hiểu chuyện gây phiền phức, nếu là tôi thì tôi sẽ không cam lòng.”

Thái độ chồng cũ A giống như rất mong chờ: “Chỉ cần một ngày nào đó em ấy chủ động ly hôn với tôi, tôi sẽ cưới Giang Đệ, nhưng khả năng này khá mong manh. Cậu không biết anh ấy đã giấu giấy đăng ký kết hôn ở chỗ nào, với cả anh ấy đã bị tôi đánh dấu, e là cả đời này cũng không thể rời xa tôi.”

Câu cuối cùng lộ vài phần đắc ý.

Người thành thật O đứng sững sờ ngay tại chỗ.

Tác giả có lời muốn nói: 】

Một chương phải nói là rất dài——