Người Thành Thật O Và Chồng Cũ A

Chương 9: Chỉ cần tôi thích em ấy là đủ rồi



Khi người thành O trở lại biệt thự lần nữa, anh phát hiện ra hầu hết mọi người từ trước đến nay vẫn không thay đổi, họ đều tỏ ra rất lo lắng khi biết rằng anh nợ chồng cũ A rất nhiều tiền vì người chồng của thứ hai gây ra. Nên không thể không dẫn con gái theo đến làm việc trả nợ.

Sau lần gặp đầu tiên với chồng cũ A trong biệt thự khi họ đoàn tụ thì anh đã chủ động đi cắt tỉa cây xanh và phụ giúp một số công việc với họ, nhưng không hiểu sao những người trong biệt thự lại thân thiện đến mức không thể tin được. Họ nhiệt tình đến nỗi anh không có việc gì để làm, điều đó khiến anh cảm thấy mình cần phải có trách nhiệm để trả nợ.

Vì vậy, sự xuất hiện đột ngột của chồng cũ A trong vườn thật đặc biệt tạo cảm giác khó chịu đối với người thành thật O.

Người thành thật O không hề nói chuyện với chồng cũ A kể từ ngày bị phát hiện mình đã kết hôn lần thứ hai.

Nhưng anh không muốn có bất kỳ liên quan gì với gã, trong những chuyện này người thành thật O không cần dùng não cũng có thể đoán rằng chồng cũ A đã đứng sau lưng làm hết thảy mọi chuyện.

Khi thoát khỏi sự giám sát của chồng cũ A, anh không đi đâu cả vì anh nghĩ nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Thực ra những năm qua anh sống tại Cảng D.

Nhược điểm duy nhất của phương án này là dường như anh có thể nhìn thấy chồng cũ A bất cứ lúc nào, tòa nhà dưới chân anh cũng là Liêu thị xây dựng, hoặc trên những kênh tài chính hay trên xe buýt về nhà thường phát sóng tin tức về chồng cũ A mọi lúc.

Anh nhớ lại, khi Lệ Lệ mới được một tuổi, anh để con ngồi trong ghế trẻ em và sẵn tay bật TV cho con gái xem để đút bột mềm cho bé ăn.

Giọng của người dẫn chương trình vang lên từ phía sau.

—— “Nghe đồn, người thừa kế nhà họ Liêu ở cảng D sẽ sớm kết hôn với con gái của người nắm giữ cổ phần lớn nhất Giang thị…”

Người thành thật O cứng đờ tại chỗ, anh không có phản ứng gì cho đến khi Lệ Lệ phát ra tiếng bập bẹ rồi con bé bất mãn rồi đưa tay chộp lấy chiếc thìa.

Anh ở cảng D lâu đến mức tưởng mình đã ngây dại đến mức quên hết mọi chuyện, nhưng anh không bao giờ nghĩ rằng chồng cũ A vẫn còn ác cảm với mình đến thế.

Chồng cũ A đang ngồi cách đó không xa thuận tay lật mấy trang sách, mấy năm nay rõ ràng tính tình của gã đã điềm tĩnh lại và bớt hung bạo hơn trước, người thành thật O nghĩ thầm.

Anh vừa mới chuẩn bị nhấc chân rời đi.

“Ai yêu cầu anh làm chuyện đó?”

Người thành thật O đứng lại: “Không ai cả, nhưng không phải chúng tôi thiếu anh rất nhiều tiền sao? Tôi phải đi làm trả nợ.”

Chồng cũ A siết chặt cuốn sách trên tay, giọng nói gã tựa như bị ngâm trong ba thùng giấm chua, oán hận nói: “Mắt nhìn người của anh hình như lại kém hơn trước, cái loại A bỏ vợ bỏ con dễ như trở bàn tay vậy mà anh còn muốn cùng hắn đồng cam cộng khổ sao? Anh làm sao vậy?”

Người thành thật O tự nhủ miệng gã không còn độc như trước nữa.

“… Tôi phải thừa nhận là mắt nhìn người của tôi ngay từ đầu đã không tốt lắm, nhưng Mạnh Tiêu không phải là loại người như vậy.”

Chồng cũ A quay lại trừng mắt nhìn anh: “Hắn ta không phải là người tốt thì là người như thế nào? Có phải anh nghĩ hắn rất tốt với anh đúng không? Loại A nhút nhát đó chỉ dựa vào tuổi trẻ và lời nói ngọt ngào của mình để dụ dỗ anh cho tiền cho hắn, căn bản là hắn không thích anh.”

Người thành thật O chỉ cho phép mình tiến lên vài bước rồi bắt đầu rút lui.

“Ờ.”

“Sao anh lại sợ em? Mấy ngày nay anh cố tình tránh mặt em phải không?”

Chồng trước A đột nhiên tủi thân.

Người thành thật O cảm thấy cách chồng trước A trả đũa thật sự quá cao thâm, hơn nữa người thành thật O còn nghe ra được tiếng nhão nhão, cả ngày anh cứ quanh quẩn trốn ở trong phòng cũng cảm thấy nhàm chán vô cùng, nhưng sao anh dám ra ngoài đây?

Người thành thật O không biết phải nói gì, và tự hỏi mình có nên tránh mặt gã không?

Cuộc sống yên bình lúc đầu của người thành thật O đột nhiên bị chồng cũ A phá hủy. Lẽ ra gã nên biết ơn anh nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì.

Nhưng giờ đây khi đang ăn nhờ ở đậu dưới nhà người khác, người thành thật O chỉ có thể nói trái với lương tâm: “Không có.”

Chồng cũ A nghe vậy, khóe miệng giật giật, nói: “Anh yên tâm, chỉ cần anh ngoan ngoãn sống ở chỗ này thì em sẽ không gây rắc rối cho A. Nếu anh dám trốn đi với A kia thì em sẽ giết hắn.”

“… Biết rồi…”

Chồng cũ A có chút khó chịu trước thái độ lãnh đạm của người thành thật O: “Em đi trước. Nếu anh… không quen thì nói với quản gia.”

“Ừ.”

Người thành thật O nhìn bóng lưng của chồng cũ A, anh có cảm giác người đàn ông này dường như đã bị ai cướp hồn đoạt phách rồi.

Chồng cũ A đi được vài bước thì dừng lại rồi đi tiếp vài bước, đi được một đoạn, gã phải thì thầm tự động viên mình: “Mình phải thả lỏng, không được giận dữ, cũng không được hung dữ, phải lựa lời chứ không được nói năng bừa nữa…”

Trong vòng hai ngày, người thành thật O được thông báo sẽ làm trợ lý cho chồng cũ A. Sự thay đổi chức vụ này khiến anh cảm thấy khoảng cách có phần hơi lớn, chồng cũ A nói rằng đó là công việc để anh kiếm tiền trả nợ.

Anh chỉ thản nhiên nói: “Vậy sau này tôi không có thời gian đưa đón con gái nữa.”

Quản gia lập tức đứng dậy nói: “Từ giờ về sau tôi sẽ chịu trách nhiệm đón Lệ Lệ, cậu đừng lo lắng.”

Người thành thật O sẽ thừa dịp chồng cũ A không có ở nhà dẫn Lệ Lệ ra ngoài chơi, mọi người ở biệt thự ai cũng rất thích con bé, tuy quản gia luôn nhìn bọn họ thở dài nhưng là cũng không ảnh hưởng đến việc lần đầu tiên ông nhìn một đứa trẻ trong nhà, quả thực con bé làm người ta mềm lòng muốn chết.

Nếu như trong quá khứ thiếu gia không làm mấy chuyện khùng điên như vậy, thì trong nhà sớm đã có một đứa nhỏ đáng yêu như thế này.

Người thành thật O hơi do dự nói: “Vậy nhờ ông cho con bé ngoan ngoãn chơi ở là được, tốt nhất không cần xuất hiện ở trước mặt Liêu Dực Tu.”

Người thành thật O sợ lộ ra sơ hở.

Quản gia gật đầu, cho rằng thiếu gia nhà mình quả thực bị bệnh nặng rồi, mấy năm nay, có một ngày đột nhiên hắn bắt đầu tìm kiếm người nọ giống như kẻ điên phát bệnh, nếu như mỗi ngày không có người thành thật O và con gái của người khác đều quanh quẩn trước mặt mình thì gã sẽ mất kiểm soát. Càng không biết chuyện gì có thể xảy ra nữa.

“Không thành vấn đề, nhất định tôi sẽ không để thiếu gia nhìn thấy con bé.”

“Cảm ơn ông rất nhiều.”

Lần đầu tiên anh xuất hiện bên cạnh chồng cũ A, khi đi theo chồng cũ A đến công ty, anh có cảm giác có rất nhiều người đang nhìn mình.

Phần lớn đều mọi người tỏ ra tò mò nhìn bọn họ, có người không nhìn chỉ dám cúi đầu thấp giọng nói nhỏ, huống chi là nhìn thêm mấy lần.

Người thành thật O không quan tâm lắm nhưng sắc mặt chồng cũ đã A tối như đêm ba mươi, gã kéo anh vào văn phòng rồi chỉ vào chỗ làm việc mới được bố trí, đột ngột nói: “Từ giờ anh sẽ làm việc ở đây.”

Người thành thật O cau mày nhìn bàn làm việc cách chồng cũ A chưa đầy năm mét, anh có chút bối rối: “Vậy bây giờ tôi phải làm gì?”

Chồng cũ A nói: “Anh sẽ làm thư ký riêng cho em.”

Gã ra hiệu cho trợ lý bên cạnh gửi tài liệu, trợ lý của gã buột miệng nói: “Quá…”

Chồng cũ A và người thành thật O cùng lúc ngước mắt nhìn hắn.

Người trợ lý lau mồ hôi chưa kịp đổ: “… có nhiều tài liệu quá. Phó tiên sinh, nhiệm vụ hôm nay của anh là phân loại những tài liệu này và sắp xếp chúng theo ngày tháng.”

Người thành thật O nhướng mày: “Đơn giản như vậy sao?”

Trợ lý: “Dù sao thì ông chủ đã ra lệnh…”

Người thành thật O và chồng cũ A lại nhìn hắn.

Trợ lý: “… Dù sao thì đây cũng là ngày đầu tiên anh đến đây.”

Người thành thật O: “Anh không cần phải lễ phép với tôi đến thế đâu?”

Trợ lý lại lau mồ hôi: “… Nên như vậy, phải như vậy.”

Ngày đầu tiên, người thành thật O chỉ mất nửa tiếng để hoàn thành công việc, thế là chồng cũ A bảo anh pha cho gã một tách cà phê và nhờ anh đến bóp vai cho mình vì vai gã đang nhức.

Cuối cùng, người thành thật O đã pha sáu tách cà phê cho chồng cũ A trong một buổi sáng và bóp vai gã suốt nửa tiếng.

Khi chồng cũ A chạy vào nhà vệ sinh lần thứ ba, anh nghĩ liệu kiếp này mình có trả được nợ không? Hay anh chờ tan làm đi mua một tấm vé số xem nó có thể đổi đời được không.

Trong giờ nghỉ trưa, người thành thật O đang nghĩ cách mua bữa trưa cho mình thì phát hiện có người đã mang đồ ăn đến cho mình.

Khi người giao đồ ăn đi ra ngoài, chồng cũ A đang định mời anh qua chỗ gã để dùng bữa thì anh đã biến mất, trong lúc chồng cũ A định nhờ người tìm thì người thành thật O đang xếp hàng ở căng tin công ty chờ lấy đồ ăn.

Lúc này anh mới nhận ra có rất nhiều người đang nhìn mình, chẳng mấy chốc đã có người ngồi cạnh anh.

Hai đồng nghiệp nữ nhiệt tình nói: “Anh đẹp trai quá. Anh là họ hàng với của sếp chúng tôi à?”

Người thành thật O nghĩ mình không đẹp trai đến thế, cùng lắm anh cũng không xấu, cũng không thể nói mình có khí chất nổi bật.

Người thành thật lắc đầu: “Không phải đâu.”

Nhưng trong thâm tâm anh cứ nghĩ tới chuyện mình phải trả nợ.

Sau đó anh cúi đầu ăn cơm, hai nữ đồng nghiệp nghe vậy bèn cười nói: “Không có việc gì đâu, sao anh lại căng thẳng vậy?”

Sau khi người thành thật O ăn xong, anh trở lại văn phòng của chồng cũ A dựa theo trí nhớ của mình.

Vừa mở cửa ra, anh đã nhìn thấy chồng cũ A đang khoanh tay dựa lưng vào ghế sofa đối diện cửa, gã đột nhiên nhếch môi hỏi: “Dùng cơm ở căn tin có ngon không?”

Người thành thật O gật đầu, nhưng thấy đồ ăn trước mặt chồng cũ A chưa được đụng đũa, anh nhìn hai cái bát và hai đôi đũa bày ngay ngắn, anh nghĩ có lẽ gã đang đợi mình nhưng vẫn im lặng quay về chỗ làm việc của anh.

Chồng cũ A ngồi ở đó thấy người thành thật O không để ý tới mình liền buông đôi đũa trên tay xuống: “Quên đi, đồ ăn cũng nguội rồi em không ăn nữa.”

Gã nhờ trợ lý chuẩn bị thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài.

Người thành thật O không hề ngạc nhiên với thái đô ấu trĩ của gã, nhưng anh lại thấy tiếc nếu bỏ đồ ăn: “… vậy thì lãng phí lắm.”

Chồng cũ A đưa tay ra hiệu cho trợ lý bỏ xuống: “Em cũng nghĩ như vậy là lãng phí nên em sẽ ăn.”

Người thành thật O: “…”

Trong lúc ăn, chồng cũ A dường như vô tình hỏi: “Anh hay nấu ăn cho A đó à?”

Trong lòng người thành thật O cảm thấy hơi kỳ vì Mạnh Tiêu thật sự vô tội vậy mà cũng bị anh liên lụy, hiện tại anh chỉ muốn đưa hắn ra ngoài cuộc để hắn không liên quan gì đến anh.

Căn cứ vào tâm lý nhỏ mọn của chồng cũ A, có lẽ gã nghĩ mình có cuộc sống không tốt đẹp với A khác nên muốn thể hiện rằng anh và gã đã từng yêu thương trong quá khứ, đó là cách chồng cũ A kiếm cớ chia rẽ họ.

“…Chà, em ấy không biết nấu ăn nhưng so về tuổi tác lại trẻ hơn tôi nên tôi muốn chăm sóc em ấy thôi.”

Thực ra Mạnh Tiêu đang chuẩn bị cho kỳ thi, mặc dù hắn ở nhà anh nhưng chỉ đến buổi tối mới xuất hiện để cọ cơm, hắn hay gọi người thành thật O là anh trai và anh cũng xem Mạnh Tiêu như em trai mình.

Chồng cũ A ngước nhìn anh, ánh mắt họ chạm nhau.

“Theo như em biết, hai người đã nhận được giấy chứng nhận kết hôn sau ba ngày gặp gỡ, và chuyện đó diễn ra sau khi anh ly hôn với em tầm hai tháng. Có thật là anh yêu hắn nhiều đến vậy không?”

Người thành thật O: “… Anh đã điều tra về tôi rất kỹ rồi. Tình yêu đến thì không có gì ngăn cản được. Hơn nữa, lúc đó tôi đang mang thai, chúng tôi phải cho đứa trẻ một mái ấm.”

Chồng cũ A siết chặt đôi đũa: “Vậy tại sao hắn không đánh dấu anh?”

Người thành thật O đứng dậy, cởi cúc áo, quay người lại kéo cổ áo xuống để ra lộ tuyến thể, trên đó có một vết sẹo rõ ràng đập thẳng vào mắt chồng cũ A.

Trông nó cực kỳ bắt mắt.

Người thành thật O bình tĩnh nói như thể không có chuyện gì to tác.

“Bởi vì sau khi phẫu thuật tôi gặp một chút sự cố nhỏ ngoài ý muốn nên tuyến thể của tôi bị tổn thương, e là cả đời tôi sẽ không bao giờ bị đánh dấu bởi bất kỳ ai. Anh còn muốn hỏi tại sao Mạnh Tiêu không đưa tôi về nhà đúng không? Bởi vì tôi là một O có tuyến thể bị tổn thương và tôi lại sinh ra một đứa con gái vì vậy bố mẹ anh ấy không thích tôi. Vậy thì sao? Chỉ cần tôi thích em ấy là đủ rồi.”