Người Thay Lòng, Tôi Thay Người

Chương 4



7.

Nghĩ đến những việc đã qua tôi nói Với Vinh Gia Ngôn:

"Nhưng mà đã không còn cơ hội nào nữa, khoảng khắc Huyền Huyền chết đi, em cùng anh đã kết thúc toàn bộ."

Tôi lau nước mắt, nghiêm túc hỏi hắn: "Anh biết chúng ta sinh một nữ nhi, anh cũng biết con bé tên là Huyền Huyền sao?"

Anh ta đã khóc rồi nói, “Cho anh thêm một cơ hội Dao Dao, anh thật không hiểu tại sao mình lại thay đổi, anh yêu em nhiều lắm, tình cảm anh dành cho em không giả dối, xin em, cho dù trước đây anh làm sai điều gì cũng không sao cả. Hiện tại anh biết là anh sai rồi, thật sự là... "

Trớ trêu thay, khi kiếp trước tôi đã hy vọng anh ấy có thể quay về khóc và thú nhận với tôi, cầu xin tôi tha thứ, rồi chúng tôi quay về bên nhau, nhưng bây giờ khi anh ấy thực sự làm như vậy, tôi cảm thấy người mình thích lúc trước, thật sự đã chết, ở đâu đó mà tôi không biết.

Vì cuộc chia tay của tôi đã gây ra náo động lớn, cha tôi cảm thấy xấu hổ và bảo tôi đừng về nhà nữa.

Bạn bè tìm đến tôi để hỏi tin tức và hỏi tại sao, vì Vinh Gia Ngôn luôn là người bạn trai tốt thập nhị tứ hiếu, chúng tôi là một cặp đôi mẫu mực trong mắt mọi người, bạn bè đều nói rằng chúng tôi chia tay mà không có dấu hiệu báo trước, mọi người đều tò mò về lý do...

Tôi không hiểu chút nào Vinh Gia Ngôn vẫn thường xuyên đến chỗ của tôi, nhưng tôi đã nói rằng tôi sẽ cắt đứt liên lạc với anh ấy, anh ấy chỉ treo một số nhu yếu phẩm hàng ngày trên cửa của tôi, sau đó im lặng ngồi trên cầu thang, một lúc sau mới rời đi.

Những gì anh ta đặt ở cửa sẽ được ném vào thùng rác ở tầng dưới vào ngày hôm sau.

Một ngày nọ, tôi nhìn bóng lưng anh ấy rời đi qua ban công, và thấy rằng anh ấy đã mất đi sự ngay thẳng ban đầu, và dường như đột nhiên già đi rất nhiều, anh ấy không còn là một chàng trai trẻ có tinh thần phấn chấn như trước.

Tôi đã tham gia kỳ thi tuyển sinh sau đại học và dự định đến thành phố B để học tập.

Ngày trước khi ra đi, tôi đến nghĩa trang.

Trước bia mộ của Huyền Huyền có một bó hoa cúc.

Tôi ngồi bên cạnh họ và cùng họ tắm nắng.

Nghĩa trang rất yên tĩnh, xung quanh là cây cối tươi tốt, bầu trời cao và mây nhẹ.

Trái tim tôi trống rỗng nhưng tĩnh lặng.

“Ông, bà, mẹ, Huyền Hiên, con sắp đi thành phố B, có thể sẽ ít khi quay lại. Mọi người có thể yên tâm ở đây, đừng lo lắng cho con, con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, sẽ không làm chuyện ngu xuẩn nữa…”

Tôi lau nước mắt, "Con sẽ không bao giờ quay lại ngôi nhà của cha con, con cũng sẽ không liên lạc với Vinh Gia Ngôn nữa. Anh ấy... có lẽ anh ấy rất tốt với con, nhưng... ghét một người quá mệt mỏi, con cũng không muốn báo thù, anh ấy thật sự đối xử tốt với con, nhưng cũng thật sự làm tổn thương con, vậy chúng con đã nói rõ ràng với nhau."

"Huyền Huyền, con có ông cố, bà cố và bà ngoại ở bên, đừng sợ. Mẹ sắp bắt đầu một cuộc sống mới."

Tôi lặng lẽ ngồi với họ một lúc lâu, ánh mắt trời vàng óng và rữu rỡ như những tia hy vọng chiếu rọ lên tôi, trong ánh hào quang đó, Vinh Gia Ngôn từng bước trên những bậc thang bằng đá đi về phía tôi.

Anh cầm trên tay một bó cúc đặt trước bia mộ của Huyền Huyền

Nó có ích gì đâu khi không trân trọng lúc bé con còn sống, nhưng lại tỏ ra thương cảm khi người đã chết?

Không, Vinh Gia Ngôn của kiếp trước, có lẽ ngay cả khi tôi và Huyền Huyền chết, có lẽ sẽ không rơi một giọt nước mắt nào.

Nghĩ đến đây, tôi lại đột nhiên tức giận, tại sao tôi phải ở bên anh ta? Tại sao khi anh hứa yêu em cả đời mà lại làm em tổn thương sâu sắc?!

"Trong giấc mộng của anh, anh chưa từng ôm Huyền Huyền một lần, lúc con bé bị bệnh cũng chỉ đến thăm có một lần, hiện tại anh làm như vậy là muốn giảm bớt tội lỗi sao?"

Tôi nhếch khóe miệng một cách mỉa mai: “Kỳ thật anh không cần, bởi vì khi đó anh còn chưa biết tội lỗi là gì, có lẽ chỉ có sự vui mừng vì cuối cùng mẹ con chúng tôi không còn là gánh nặng của anh nữa."

Anh ta trông rất xanh xao khuôn mặt hiện lên sự đau đớn.

Anh có đau đến đâu cũng không thể bù đắp được một phần mười triệu nỗi đau của tôi lúc đó.

Tôi đứng dậy, anh nắm lấy tay tôi, giọng khàn khàn: “Dao Dao, anh xin lỗi, anh thực sự xin lỗi…”