Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 1049: Một chân đạp hai thuyền



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong phòng khách của đại điện, Trần Bình ngồi trêи sô pha, nhìn Trần Lập Chí đang ngồi ở bên cạnh, cười hỏi: “Tại sao anh lại tới tìm tôi?”

Trần Lập Chí nhấp một ngụm trà đã pha, sau đó đặt tách trà màu ngọc lục bảo xuống bàn cà phê, cười nhạt nói: “Đến xem uy danh của cậu chủ của dòng chính này.”

Trần Bình cười nhạt, chân mày lộ ra sự sắc bén, nói: “Nếu anh không có gì muốn nói, tôi ra ngoài cùng vợ tôi trước.”

Trần Lập Chí gật đầu, nói thẳng: “Tôi muốn cùng cậu hợp tác.”

“Hợp tác?”

Trần Bình cười nói: “Anh đã nói câu này với Trần Lập Văn chưa?”

Nghe vậy, Trân Lập Chí hơi nhướng mày, sau đó khóe miệng nở nụ cười, gật đầu đáp: “Tôi nói rồi, anh ta đã đồng ý.”

“Vậy anh bây giờ muốn hợp tác với tôi là muốn một chân đạp hai thuyền, ngồi nhìn hai người chúng tôi đánh nhau, đứng giữa thu lợi sao?”

Trần Bình cười hỏi, ánh mắt dần tối lại.

Trần Lập Chí gật đầu, mím môi: “Quả nhiên, tôi không thể giấu cậu chuyện gì.

Cậu xứng đáng là người thừa kế của gia tộc.

Khối óc và tâm nhìn này quả thực không phải tôi có thể so sánh được, cũng không phải Trần Lập Văn có thể so sánh.”

Ha ha.

Trần Bình nói: “Đừng nói những lời sáo rỗng này.

Vì anh dám đến nói chuyện hợp tác với tôi, điều đó có nghĩa là anh biết tôi muốn gì và hậu quả của việc làm này.

Tôi rất muốn biết, chính xác thì anh muốn gì? Anh đã tự tin dám đến nói chuyện hợp tác với tôi, anh không lo lắng Trần Lập Văn sẽ phát hiện và gây khó dễ với anh sao?”

Trần Lập Chí đứng dậy, đi đến bên cạnh, nhìn chiếc sừng màu jasper treo trêи tường, và nói: “Trần Bình, cậu có biết không? Tôi đã chịu đựng suốt mười lăm năm và sống ở dòng nhánh hai mươi năm.

Từ đó đến nay, tôi luôn im lặng, tỏ ra bất cẩn, chẳng quan tâm gì, chẳng biết gì hết.

Cậu có biết tại sao tôi lại làm như vậy không?”

Trần Bình suy nghĩ và nói: “Tôi không thích nghe câu chuyện của anh, tôi chỉ chú ý đến lợi ích.”

Trần Lập Chí tiếp tục: “Tôi đang chờ cơ hội, chờ cơ hội để báo thù dòng nhánh.

Hồi đó, mẹ tôi đưa tôi đến đảo Thiên Tâm, luôn nhận tất cả những lời măng mỏ, khinh miệt của mọi người trong dòng nhánh.

Trong mắt họ, mẹ con tôi chỉ là một con điếm cùng đứa con hoang, mười lầm năm rồi, tôi vẫn nhớ lời mẹ tôi nói với tôi trong đêm bị bọn họ ép chết.

Bà ấy muốn tôi sống tiếp, nhẫn nhịn mà sống tiếp.”

“Tôi đã chịu đựng trong hai mươi năm, chịu đựng được mười năm năm kể từ ngày mẹ tôi chết!”

“Hai mươi năm đấy! Cậu có biết hai mươi năm sống trong hận thù dưới ánh mắt khinh bỉ của mọi người là như thế nào không?”

“Tôi muốn báo thù dòng nhánh! Tôi muốn báo thù tất cả những kẻ đã giết mẹ tôi!”

“Tôi muốn tất cả họ quỳ trước bia mộ của mẹ tôi và quỳ xuống xin lỗi!”

Trần Lập Chí nghiến răng nghiến lợi nói, bởi vì xúc động, toàn thân bắt đầu run lên, hai mắt đỏ bừng, một cỗ khí tức cường hãn tuôn ra! Trần Bình im lặng, lúc này mới nhìn về phía Trần Lập Văn, nói: “Thực xin lỗi, tôi không giúp được.”

Sau cùng, Trần Bình đứng dậy rời đi.

Trần Lập Chí nhìn chằm chằm vào bóng lưng đã rời đi của Trần Bình, nghiến răng nói: “Cậu có thể giúp tôi! Chỉ cần cậu giúp tôi chiếm lấy vị trí trữ quân của dòng nhánh, dòng nhánh trong tương lai sẽ luôn quy phục Trần Bình cậu!”

Câu này tuy nói không lớn, nhưng vẫn đủ sức nặng.

Trần Bình khit mũi với Trần Lập Chí, nói: “Giúp anh chiếm được vị trí trữ quân của dòng nhánh hả, chuyện này phải xem thực lực của anh.”

Nói xong, Trần Bình bước đi. ——————-