Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 1207: Trời sập!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Câu nói này của Khương Lê đã bày tỏ thái độ của ông ta.

Mặc kệ chàng trai trẻ tuổi trước mặt là ai, ông ta đều muốn bảo vệ.

Một là vì mặt mũi của sơn trang Triêu Phượng, hai là vì tiếc tài năng.

Giới môn đồ dị nhân ở phương Nam đã lâu rồi chưa từng xuất hiện một người trẻ có thực lực như vậy.

Loại người này chỉ có thể trở thành khách quý được các thể gia truy lùng.

Khương Lê rất rõ ràng chàng trai trước mặt có ý nghĩa thế nào đối với giới dị nhân ở phương Nam.

Phương bắc có ba vua, phương nam chỉ có một.

Bây giờ, chàng trai trẻ tuổi trước mặt có được thực lực của môn đồ khu vực thứ năm, Khương Lê quyết định chiêu mộ anh vào sơn trang Triêu Phượng.

“Không biết quý danh của cậu là gì?”

Khương Lê cười hỏi, gương mặt ôn hòa tương phản với vẻ nghiêm nghị vốn có của ông ta.

Mọi người đứng xem một bên cũng sợ hãi, hoảng hốt.

Bọn họ đương nhiên nhìn ra được Khương Lê đang lấy lòng người trẻ tuổi này.

Đúng vậy, trẻ tuổi mà có thể một kiếm chém chết một trong bảy cao thủ hộ tộc nhà họ Tang, đủ để thấy người trẻ này có tương lại cực kỳ rộng mở.

Nếu người này có thể gia nhập sơn trang Triêu Phượng, trở thành trụ cột của sơn trang, thậm chí có thể khiến giới dị nhân ở phương nam có thêm một vua nữa.

Giới dị nhân ở phương bắc đè đầu cưỡi cổ giới dị nhân phương nam đã vài chục năm! Tất cả các dị nhân ở phương nam đều nuôi ấm ức trong lòng.

Nhưng vì bắc nam khác biệt, thực lực cách xa nhau.

Đây cũng là sự thật không thể chối cãi.

Lúc này, Khương Lê có lòng mời mọc Trần Bình, đủ để thấy ông ta, hoặc cả giới dị nhân phương nam cần một nhân tài như Trần Bình đến cỡ nào.

Lông mày Trần Bình hơi cau lại, lạnh nhạt trả lời: “Trần Bình.”

Khương Lê gật đầu, cười nói: “Tôi là Khương Lê, một trong ba trang chủ của sơn trang Triêu Phượng, rất hân hạnh được biết đến cậu Trần đây, không biết cậu có hứng thú tham gia hội nghị mười hai thế gia của chúng tôi không?”

Hội nghị mười hai thế gia? Trần Bình nhíu mày, sau đó lắc đầu: “Ngại quá, tôi tới tìm người, thứ cho không tiếp được.’ ——————-