Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 1732: Đánh một mẻ cá lớn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người đàn ông đó dường như cũng nhìn thấy Trần Bình liền vẫy tay đi về phía anh.

Người này chính là đội trưởng của đội đi tìm quả thạch thụ trong rừng rậm mấy ngày trước.

Tuy nói rằng ngoại hình của Trần Bình so với trước đây đã thay đổi rất nhiều, nhưng khí chất trêи người vẫn khiến cho người ta chỉ nhìn qua một cái liền nhận ra đó là anh.

“Tiên bối, chúng ta lại gặp nhau.”

Người đàn ông này nói như có vẻ hai người bọn họ rất thân thiết.

“Ha ha, em gái cậu đã thăng tiến thành công chưa?”

Trần Bình vừa đi vừa nói chuyện.

“Cảm ơn các bậc tiên bối, sau khi ăn được quả thạch thụ em gái tôi đã thuận lợi nâng cấp thành sáu sao.”

Người đàn ông cười nói.

Hiện tại Trần Bình đang muốn tìm một cửa tiệp cắt tóc, tỉa đi đám lông mọc dày đặc trêи mặt, người đàn ông bên cạnh dường như không có việc gì làm, liên cùng Trần Bình đi dạo.

Thấy Trần Bình có chút mất kiên nhẫn, anh ta liên nói: “Tiên bối, quên không giới thiệu với anh, tôi tên là Tương Thành, đến từ thung lũng thuộc địa bàn của hoàng tộc Thanh Thủy.”

“Ô, tôi biết rồi, tôi là Cao Thiên.”

Trần Bình ảm đạm nói, thấy người này vẫn không có ý định rời đi, liền quay đầu sang hỏi: “Còn chuyện gì sao?”

Tương Thành ngượng ngùng, vò đầu nói: “Đàn em của tôi ăn chơi trác táng, đem tất cả tiền bạc ra cược hết, hiện tại người cũng bị bắt giữ tại đó.

Xin tiền bối có thể ra tay cứu giúp một lần nữa!”

Nói xong, người đàn ông như định quỳ gối xuống trước mặt Trần Bình.

Trần Bình liền đỡ anh ta đứng lên, nói: “Không nhất thiết phải làm như vậy, tôi đi theo anh xem mọi chuyện thế nào.”

Tương Thành cùng Trần Bình đi về phía thang máy, tòa nhà cao tầng này giống như một thị trấn nhỏ độc lập, hộ gia đình, người làm ăn, công tác, nơi chơi bời đều có đầy đủ.

“Anh không có tiền, sao không hỏi thử xem những người ở thung lũng của anh?”

Trần Bình nghi hoặc hỏi.

“Tiền bối không biết, môn phái của chúng tôi vốn đã nghèo, lần này đi đến đây cũng đã phải gom hết số tiền còn lại, các anh em trong môn phái cũng chỉ muốn kiếm thêm chút tiền, nhưng lại bị người khác hãm hại….

ˆ Vẻ mặt Tương Thành hiện lên nét bất lực nói tiếp: “Tông chủ của chúng tôi tuổi tác cũng đã cao, nếu báo tin này cho ông ấy biết, tôi sợ ông ấy không chịu được trực tiếp đột quy mà chất… ”

“Được,đi thôi.”

Trần Bình cũng không hỏi sâu về vấn đề này nữa. ——————-