Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 1873: Thương hội cửu châu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau đó, các thành chủ đích thân chiêu đãi anh.

Trần Bình giải thích rằng mình đang đi du lịch, không may bị tập kϊƈɦ ở thể giới dưới lòng đất.

Thành chủ của thành phố Tây Lăng chỉ là một Nguyên tố sư lục tinh mà thôi.

Sau khi tìm hiểu rõ nơi này, Trần Bình biết ở đây không có ai là đối thủ của mình.

Vì thế anh cũng không cần lo lắng, can đảm nghe ngóng các tin tức cần thiết.

Thành chủ của thành phố Tây Lăng cũng không biết nhiều.

Nhưng vị thành chủ này lại giới thiệu Trần Bình tới thương hội lớn nhất của Thành phố Tây Lăng – Thương hội Cửu Châu.

Thương hội này đúng là không đơn giản.

Nghe Thành chủ của thành phố Tây Lăng nói Thương hội Cửu Châu phân bố ở cả chín vực lớn.

Thậm chí, họ còn có dính líu tới những vùng đất bên ngoài chín vực lớn này.

Ông chủ ở phía sau của thương hội này chính là gia tộc Thượng Quan – hoàng tộc của Hoàng vực Tổ Long.

Nhưng những điều này đều là lời đồn mà thôi.

Nếu ngay cả Thương hội Cửu Châu cũng không có thứ mà bạn muốn tìm, chắc chắn những nơi khác cũng sẽ không có.

Thương hội này không chỉ giao dịch tài nguyên tu luyện mà còn thu mua các loại khoáng thạch.

Đương nhiên họ cũng bán cả tin tình báo nữa.

Vì thế Trần Bình đi tới Thương hội Cửu Châu của Thành phố Tây Lăng trước.

Thương hội năm ở khu trung tâm của Tây Lăng.

Nó chiếm cứ tòa nhà cao nhất ở khu vực này.

Toàn bộ tòa nhà tràn đầy hương vị của khoa học viễn tưởng.

Bên ngoài tòa nhà có vô số ký tự lượn quanh, trêи đó còn lấp lóe năng lượng.

Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy lạnh ngắt.

Trần Bình thấy thế thì cảm thán: “Quả nhiên là thương hội lớn nhất vùng đất thế giới bên kia.

Thương hội bình thường không thể có quy mô như vậy được!”

Anh đã được rửa mặt nên tinh thần rất sảng kɧօáϊ.

Nhìn mặt mũi rất sáng láng, không thể nhìn ra vài ngày trước Trần Bình vẫn là một dân hạ đẳng.

Anh cầm thư giới thiệu của thành chủ, đi thẳng vào trong tòa nhà, được quản lý của thương hội tiếp đãi rất nhiệt tinh.

Vì thân phận hiện tại của Trần Bình là Hoàng tộc Kỳ Lân, cho nên hai người trò chuyện với nhau trong một căn phòng tràn ngập hơi thở khoa học viễn tưởng.

Sau một hồi trò chuyện, anh đi thẳng vào vấn đề: “Không biết ở đây có Bách Thảo Linh Lộ không?”

Quản lý hơi sững sờ với câu hỏi của Trần Bình, một lúc sau mới nói: “Đúng là người trong hoàng tộc có khác, mở miệng ra đã thấy bất phàm.

Cậu cũng biết về Bách Thảo Linh Lộ à?”

“Thương hội chúng tôi chỉ thu mua Bách Thảo Linh Lộ, chứ không bán.”

Trần Bình cũng biết mức độ quý hiếm của Bách Thảo Linh Lộ nên cũng không ôm hy vọng gì.

Có lẽ linh dược có thể khởi tử hồi sinh, cũng vô cùng có giá trị.

Mục đích chính của anh là nghe ngóng tin tức.

Trần Bình muốn dò la xem gần đây có di tích nào có loại linh dược này không.

Thấy anh bĩu môi, quản lý của thương hội mỉm cười nói: “Nhưng chỗ tôi có một tin tức.

Nhưng giá tiền của tin tức này…”

“Giá cả có thể thương lượng được.”

Trần Bình thản nhiên nói.

Lúc này, người quản lý kia mới nói tiếp: “Ngày hôm qua chúng tôi nhận được một tin tức mới.

Trong núi Lăng Vân ở khu vực giao nhau giữa Hoàng vực Hỏa Phượng và Hoàng vực Tổ Long, xuất hiện một di tích.”

——————-