Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 1896: Thành phố cát



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe được những lời của Trần Bình, Chim Đại Bằng thậm chí còn chế nhạo: “Đợi đến lúc cậu lên Thánh Giai, đoán chừng tôi đã chết lâu rồi.”

“Cậu nhóc, cậu có biết khó khăn đến mức nào để lên được Thánh Giai không? Cậu có biết tại sao trong trời đất này lại có ít tôn tại cấp bậc Thánh Giai như vậy không?”

Nghe vậy, Trần Bình lập tức quan tâm, anh hỏi: “Anh Bằng, hãy kể cho tôi nghe đi.”

“Quên đi, những lời này không thể tùy tiện nói, nếu không sẽ bị sét đánh, khi nào cậu tới cửu tinh đỉnh phong thì ắt sẽ biết.”

Nói xong, Chim Đại Băng lập tức biến mất, tiến vào trong tháp Thông Thiên.

Trần Bình nhìn thành phố Cát đằng xa, đó là một thành phố nhỏ, xung quanh là Gobi và hoang tàn khắp nơi, nhưng vẫn có rất nhiều tu giả có thiên phú ở đó.

Tuy nhiên, Trần Bình không tìm thấy tôn tại nào có tu vi cửu tinh, nơi này cách thành Long Nguyên khoảng năm trăm kilomet.

Khoảng cách mà Chim Đại Bằng phải đập cánh thật sự không phải chuyện đùa.

Chim Đại Bằng trực tiếp đưa Trần Bình từ nơi giao nhau giữa hoàng vực Tổ Long và hoàng vực Hỏa Phượng đến nơi giao nhau giữa hoàng vực Tổ Long và hoàng vực Bạch Hổ.

Toàn bộ thành phố Cát giống như một bãi rác thải công nghiệp khổng lồ, với nhiều loại máy móc khổng lồ chất thành núi, kèm theo đó là cát vàng trêи bâu trời.

Khi Trần Bình xuất hiện ở thành phố Cát, anh đã nhìn thấy vô số tu giả có thiên phú.

Trần Bình cũng thích quan sát mọi thứ xung quanh nên muốn ở đây một thời gian.

Khi Trần Bình tìm thấy một ngôi nhà ở phía tây thành phố mới nhận ra hình như mình bị lừa rồi, nhưng điều đó không thành vấn đề.

Đây là một ngọn núi cao, nơi chất đống những công cụ phi hành khổng lồ, và ngôi nhà mà Trần Bình đã bỏ ra năm nghìn viên linh thạch để thuê là ở trêи công cụ phi hành này, toàn bộ công cụ phi hành này là của anh.

Nhìn thấy người đàn ông đó cười rồi rời đi, Trần Bình cũng mở căn phòng bên trong công cụ phi hành này ra.

Toàn bộ cửa vẫn bình thường, sau khi Trần Bình quét mắt, nó sẽ tự động mở ra.

Nhìn khung cảnh hỗn loạn phía xa, Trần Bình cũng gật đầu một cách bất lực.

Sau đó Trần Bình bắt đầu chữa trị vết thương, đương nhiên Trân Bình sẽ không ở trêи chiếc công cụ phi hành này, mà đi thẳng vào tháp Thông Thiên.

Tháp Thông Thiên tự hình thành không gian của riêng nó, đương nhiên là nơi tốt nhất để tu luyện.

Cứ như vậy, ba ngày sau, chấn thương của Trần Bình gần như đã ổn.

Khi anh xuất hiện trở lại, một cô bé bảy tám tuổi đã đứng ở cửa phòng Trần Bình, cô bé nhìn Trần Bình cười nói: “Anh trai, anh có cần rượu không? Em có một loại rượu lên men chỉ có Thành phố Cát mới có, đó là linh tửu Sa Cát.”

“Ồ, vậy lấy cho anh vài chai.”

Trần Bình cũng cười nói.

“Được rồi, anh trai, em sẽ bán cho anh ba chai cuối cùng, tổng cộng một ngàn viên linh thạch.”

Cô bé cũng cười nói, Trần Bình không chút do dự, trực tiếp lấy ra một ngàn viên linh thạch. ——————-