Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 2082: Nổi giận!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Minh Triết thấy thế trực tiếp nhận lấy túi hồ sơ, mấy người Trân Bình cũng không có tiến đến phía trước nhìn xem, mà đứng ở bên người Tiêu Lăng.

Sau đó, mấy người liền thấy vẻ tức giận vốn đã biến mất trong mắt Minh Triết lại từ tử nổi lên, tức giận càng ngày càng nghiêm trọng.

Thậm chí khí tức trêи người ông ta cũng trở nên có chút không ổn định.

Sau một lát, Minh Triết ngẩng đầu, tiếng nói vô cùng mạnh mẽ ban đầu đột nhiên trở nên có chút khàn khàn.

“Tiêu Lăng.”

“Chuyện trong hồ sơ này tất cả đều là thật sao?”

Tiêu Lăng nặng nề gật đầu: “Trưởng lão, người phải biết cách làm người của tôi.”

“Tiêu Lăng tôi thật sự không tốt đẹp gì, nhưng mà chuyện Lưu Hỏa thị phát triển đến bây giờ này, nhà họ Tiêu tôi bỏ ra không ít công sức, tình cảm của chúng tôi đối với Lưu Hỏa thị cũng vô cùng sâu đậm.”

Minh Triết nghe vậy thì hít một hơi thật sâu, chợt nhìn về phía Trần Bình, tiếng nói lại trầm thấp không ít.

“Trần Bình có đúng không? Chuyện cậu vừa nói còn tính không?”

“Tính!”

Trần Bình không chút do dự nói.

Ban đầu anh cho rằng mình không có hi vọng để Minh Triết ra tay, định trực tiếp thu phục Minh Triết, nhưng mà không nghĩ Tiêu Lăng lại đi ra.

Hơn nữa còn mang ra ngoài một tư liệu làm thay đổi thái độ của Minh Triết.

Chuyện này làm Trần Bình rất vui vẻ, có thể tiện thể giải quyết đối thủ, còn có thể bảo đảm cái mạng nhỏ của mình và có thể thu hoạch một đại sư chế tạo cơ giáp, đây là ba chuyện vui đều vào cửa mà.

Vẻ hưng phấn trong mắt Trần Bình càng thêm dày đặc.

Một bên khác, Minh Triết thì xoay người nhìn về phía Lưu Tuyền, giọng nói khàn khàn trầm thấp.

“Lưu Tuyền, tôi hỏi cậu, hai năm trước, chuyện cô gái ở phía đông Lưu Hỏa thị kia có phải cậu làm hay không?”

Lưu Tuyền nghe nói như thế, trong lòng lộp bộp một tiếng.

Chuyện kia đúng thật là gã làm, mà hơn nữa gã với mấy người kia cùng nhau làm, nhưng mà loại chuyện này gã làm sao có thể thừa nhận đây? “Không phải! Tuyệt đối không phải! Minh tiên bối, từ nhỏ ngài đã nhìn tôi lớn lên, tôi là loại người sẽ làm ra chuyện kia sao?”

Ánh mắt của Minh Triết nhìn Lưu Tuyền, yên lặng cười một tiếng, ông ta thấy được sự bối rối và luống cuống của Lưu Tuyền, điều này chứng tỏ chuyện kia cũng không thoát khỏi liên quan với gã ta. ——————-