Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 2110: Nói rõ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thượng Quan Tuyết nhìn vẻ tươi cười của Trần Bình, trong lòng không hiểu sao lại sinh ra một chút cảm giác khẩn trương, nhưng cô ta cũng không nói nữa, chỉ là đối diện với Trân Bình.

Chỉ nhìn thấy biểu cảm của Trần Bình từ khẽ cười biến thành hờ hững.

“Thượng Quan Tuyết, dường như cô đã nhầm ý tứ của thần phục rồi.”

“Nếu cô không có điều kiện gì thân phục tôi thì tôi đây dùng cô có lợi ích gì?”

Thượng Quan Tuyết nghe nói như thế, căng thẳng trong lòng, há miệng thở dốc, nửa câu cũng không thể nói ra ngoài.

Mọi người xung quanh đều im lặng nhìn Thượng Quan Tuyết, chuyện này bọn họ không dám tùy tiện chen vào.

cả Âu Dương Nguyệt cũng chưa truyền âm cho Thượng Quan Tuyết nữa, chuyện này, cô ta không làm chủ được.

Trần Bình ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Thượng Quan Tuyết.

“Bây giờ cô có hai lựa chọn.

Thứ nhất là dẹp hết tất cả tâm tư, ký khế ước với tôi, từ nay vê sau phục tùng tôi vô điều kiện.”

“Thứ hai, chết.”

“Tôi không có khả năng sẽ mặc kệ một tên yêu quái có tiêm lực rất lớn trở về đối địch với tôi, đó là việc ngu người.”

Những lời này vừa nói ra, Thượng Quan Tuyết không hề do dự nói.

“Tôi thần phục!”

Biểu cảm của Trần Bình lúc này mới dịu đi một chút, liếc mắt nhìn cô ta một cái, chợt thản nhiên nói.

“Vậy ký khế ước đi.”

Vừa nói xong, đầu ngón tay trái của Trần Bình xuất hiện một chút ánh sáng màu bạc, bên trong hào quang có có một tia tinh thần lực tồn tại.

Rõ ràng đây là khế ước Bình Đăng mà Trần Bình đã từng ký kết với người khác.

nhìn Thượng Quan Tuyết một cái, không chút do dự truyên âm nói.

“Tuyết Nhi à, đó là hy vọng mà chúng ta có được!”

“Cô, tôi đều rất rõ ràng, thế giới này không phải là điểm cuối cùng!”

“Ở thế giới lớn này, thánh vị thực sự có được dễ dàng sao?”

Cơ thể Thượng Quan Tuyết khẽ run, chợt cô ta nhắm mắt lại, cần răng đưa cái trán của mình tiến lại đầu ngón tay của Trần Bình.

Tia sáng màu bạc trêи đầu ngón tay Trần Bình, vào lúc chạm vào trán của Trần Bình thì đột nhiên phát ra một đoàn ánh sáng, vô cùng nhu hòa, nên rất dễ dàng len lỏi vào trong tâm trí của Thượng Quan Tuyết. ——————-