Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 2146: Nhớ nhà



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Minh Châu là lãnh địa trung tâm của của Hoàng tộc Bạch Hổ, mà bây giờ Minh Châu cũng là nơi mà Huyết Nguyệt Minh và Hoàng tộc Bạch Hổ đang giằng co nhau.

Nhưng trong tình hình Huyết Nguyệt Minh đang có rất nhiều thế lực gia nhập, dù hoàng tộc Bạch Hổ có chèn ép được Minh Châu thì cũng là rồng mạnh không đè đầu được rắn đầu đàn, ở Minh Châu đã có không ít người gia nhập Huyết Nguyệt Minh.

Không có ai can tâm làm người cống nạp mãi cả, những gia tộc này cũng không ngoại lệ.

Mà thành phố Đông Giang cũng là nơi đặc biệt ở Minh Châu vì có tháp Kỳ Ảo.

Tháp Kỳ Ảo có thể giúp lĩnh hội quy luật và quy tắc, mỗi ngày có rất nhiều người ra vào tháp Kỳ Ảo, chỗ nào cũng thấy người chín sao, ngụy thánh.

Nhưng tháp Kỳ Ảo này cũng kỳ lạ, chỉ có thể giúp người ta lĩnh hội được quy luật hoặc quy tắc, mỗi ngày số người ra vào tháp Kỳ Ảo cũng rất nhiều, đâu đâu cũng là Cửu Tinh và ngụy Thánh.

Nhưng là tháp Kỳ Ảo này cũng đặc biệt, chỉ có thể giúp người ta lĩnh ngộ ba loại pháp tắc chi lực, vượt quá số lượng này sẽ bị đào thải ra ngoài, điều này khiến bao người phải âm thầm thở dài.

Đây cũng là nguyên nhân khiến rất nhiều thiên tài của Hoàng tộc Bạch Hổ không ôm nhiều mong đợi.

Diện tích của đại lục Sao Băng rất rộng, Trần Bình bắt đầu xuất phát từ Quan Châu, mất trọn ba ngày mới đến được cửa thành phố Đông Giang.

Đứng trước cửa thành phố, Trân Bình nhìn cánh cổng nguy nga trước mặt, ánh mắt lộ vẻ cảm khái nhè nhẹ.

“Không hổ là nơi được gọi là ngọc quý, Minh Châu, chỗ này quá khí thế.”

Hạ Hàn Tuyết bên cạnh nghe thấy vậy hé miệng cười cười, nói: ‘Cái danh viên ngọc quý của Minh Châu chỉ mới xuất hiện mấy năm gần đây thôi.

Trước kia dù thành phố Đông Giang có tháp Kỳ Ảo nhưng trong người trong thành phố lại không biết đến sự kỳ diệu của tháp Kỳ Ảo.

Cho đến mấy ngàn năm trước, một người đánh bậy đánh bạ vào tháp Kỳ Ảo, mọi người mới biết đến sự tôn tại của tháp Kỳ Ảo.

Sau đó, số người lui tới thành phố Đông Giang ngày càng nhiêu nên thành phố Đông Giang mới bắt đầu phát triển nhanh chóng như vậy.

Suy cho cùng, dù là ở đâu, con người luôn là yếu tố phát triển quan trọng, người càng nhiều, tốc độ phát triển càng nhanh, người càng ít, tốc độ phát triển càng chậm.”

Trần Bình nghe vậy gật đầu, anh hiểu điều này, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi nói: “Vào thôi.

Vào xem thành phố Đông Giang thế nào.”

Sau khi nói xong, Trần Bình nhấc chân đi vào thành phố Đông Giang, Hạ Hàn Tuyết thấy thế vội vàng theo sau.

Bên trong thành phố Đông Giang có chút khác với các thành phố phát triển khoa học kỹ thuật tương lai, tổng thể có chút cổ kính, dường như từ xưa đến nay vẫn luôn mang phong cách này.

Dựa theo cách nói của Hạ Hàn Tuyết, tất cả sự thay đổi của thành phố Đông Giang là nhờ người trông coi tháp Kỳ Ảo, sau này người đó được Hoàng tộc Bạch Hổ gọi là thành chủ của thành phố Đông Giang, cộng thêm người đó thích loại phong cách này nên vẫn luôn để thế.

Với lại, thành phố Đông Giang có một điểm đặc biệt nhất chính là không có Hạ Địa ——————-