Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 2176: Đối phó với cậu ta, tôi không đồng ý



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vạn Vô Tà không thể nào để cho những người đã vào trong phủ thành chủ rời đi,. Lúc vừa bắt đầu ông ta không ngăn cản những người đó rời đi là bởi vì lúc đó ông ta còn chưa xuất hiện, nhưng bây giờ ông ta đã bị lộ, chắc chắn sẽ không để cho ai đi khỏi đây. Cũng đúng như lời ông ta nói, nếu như có thể cắn nuốt những người ở đây, thực lực của ông ta rất có thể sẽ đột phá đến tầng chín. Đến lúc đó cho dù có người đến thì Vạn Vô Tà cũng không sợ. Bây giờ ông ta muốn người ngoài không biết thực lực của ông ta. "Đệ tử của ma đạo ta không thể chết dễ dàng như vậy." Vạn Vô Tà ngẩng đầu nhìn Liễu Quân, khóe môi hơi nhếch lên. Đồng thời có một sức ép mạnh mẽ giáng từ trên trời xuống, rất nhiều người không kịp đề phòng trước đòn tấn công bất ngờ này đã trực tiếp nằm trên mặt đất. Trần Bình khó khăn xoay người nhìn vê phía tình huống trong quảng trường, chỉ có một số người đang cố gắng đứng lên, ví dụ như Thẩm Băng Lăng và người đàn ông rách rưới, cùng một số người nhìn có vẻ rất có cốt khí. Cũng có một số người nằm luôn trên mặt đất, thậm chí Trần Bình còn nghe được có người mở miệng la rên. "Thánh nhân Vô Tà, chúng tôi nguyện gia nhập ma đạo, xin ngài bỏ qua cho chúng tôi đi. "Thánh nhân Vô Tà, chúng tôi không muốn đối địch với ma đạo, tôi cũng đã ngưỡng mộ ma đạo đã lâu, cũng xin thánh nhân buông tha cho tôi." “Tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho thánh nhân.

Mong thánh nhân tha cho tôi một mạng." Tiếng cầu xin không ngừng vang lên trong toàn bộ quảng trường, một số người nhìn rất có cốt cách không khỏi quay đầu nhìn những người đó, trong ánh mắt chỉ có sự khinh thường và hận ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Một lũ người ăn cháo đá bát, bọn họ đúng là không đáng làm bạn. Đúng lúc đó, một giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt vang lên. "Tốc độ cầu xin tha cũng nhanh lắm, nhưng mà sao các người có thể chắc chắn không có thánh nhân khác đến cứu chúng ta chứ? "Một lũ rác rưởi." Trần Bình nghe vậy thì nhìn về phía người nọ, thấy người đó là một người đàn ông áo trắng, lúc này đang đứng bên cạnh bàn màu vàng.