Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 2201: Quay lại đất tổ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Núi Ngọc Độ.

Hư không vỡ nát, sấm sét không ngừng, một cánh cửa Tinh Môn xuất hiện.

Sau đó một người đàn ông khắp người máu me, từ trên không trung rơi xuống, ánh mắt ảm đạm.

Người đàn ông này chính là Trần Bình.

Lúc này anh lết thân thể gần vỡ nát đứng trên đỉnh núi nhìn xung quanh, cảm nhận nguyên khí xung quanh.

Ở đây là đất tổ.

Cánh cửa Tinh Môn kia lại đưa mình về đất tổ.

“Không ngờ là mình lại quay về đây.”

“Mình mới rời khỏi đây hai, ba năm mà đất tổ đã thay đổi quá nhiều?”

Trần Bình vô cùng kinh ngạc tùy tiện ngồi xuống cảm nhận nguyên khí trong đất trời, cố găng nhanh chóng hồi phục vết thương.

Thương Long Chỉ đã hủy hoại đạo cơ của Trần Bình, khiến cảnh giới thấp xuống, thậm chí ngay cả kinh mạch cũng vỡ nát.

Nếu như không phải sau cùng có thể chạy thì chỉ dựa vào một chiêu đánh vỡ tháp Thông Thiên kia, chỉ sợ là Trần Bình đã sớm bỏ mạng.

Lúc này khó khăn lắm anh mới có thể chạy về nhưng lại nhận ra kinh mạch đã bị hủy, tu vi cũng không còn, đã trở thành một tên vô dụng.

Nguyên khí trời đất do Trần Bình vận công chuyển đến lác đác tiến vào cơ thể anh.

“Haizzz, không ngờ rằng kinh mạch lại tổn hại nghiêm trọng như vậy, phải dùng dược liệu mới chữa được." Trần Bình lẩm bẩm một mình sau đó anh bỗng mở mắt ra, có vẻ bất lực nhìn về phía trước.

“Thế giới này...

Không ngờ nguyên khí khôi phục?”

Cảm nhận được nguyên khí nông đậm đang vọt đến chỗ mình, tuy là nguyên khí đi vào cơ thể rất ít nhưng mà Trần Bình cảm thấy cả người thoải mái, hấp thụ hoàn toàn những nguyên khí đó.

Anh có thể cảm nhận được lúc này thế giới đã thay đổi, đây là tin vui với người tu hành nhưng cũng là kiếp nạn với người bình thường.

Trong một rừng rậm cách đó không xa, rất nhiều động vật đang quỳ rạp trên mặt đất, ánh mắt có thần nhìn chăm chằm chỗ của Trần Bình.

Chúng bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với người này, nhưng mà lại ngại sự thần bí của đối phương nên không dám tùy tiện tiến lên.

“Cảnh giới của mình không ngờ lại đến nỗi này?”