Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 2233: Quá đáng sợ rồi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mọi người đều đã từng nhiều lần vào tù, đã sớm quen thuộc với một nơi như đồn cảnh sát rồi.

Cùng lắm thì lại vào đó ngồi mấy ngày, rồi ra ngoài lại làm một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất! Thứ mà những người như bọn họ không thiếu nhất, chính là thời gian. “Không cần lo lắng đâu, đã có tôi ở đây rồi.”

Trân Bình mỉm cười, mở miệng an ủi đối phương một câu. “Gô bán đồ ăn gì thế? Đi chuẩn bị cho tôi một phân đi.”

Anh mở miệng đánh lạc hướng Vương Giai Oánh.

Dù sao nếu sau đó có đánh nhau thật, thì đó cũng là hình ảnh máu me không thích hợp với trẻ con. Nhìn thấy bộ dáng dịu dàng như ngọc của anh, cô ấy không nhịn được mà cắn môi. “Anh trai này..." Cô ấy biết người đàn ông trước mắt này là bạn cũ của cha.

Nhưng bây giờ cha đã qua đời rồi, đối phương không cần thiết phải giúp đỡ mình như thế. Những tay xã hội này đánh nhau rất tàn nhẫn, nhìn bộ dáng của anh trai đây thật giống như một người đọc sách, làm sao có thể đánh lại mấy tay anh chị này được? Huống chi, nếu chọc vào những tay xã hội này sẽ chỉ rước lấy phiền phức cho mình mà thôi! “Mau đi đi, cứ giao chuyện ở nơi này lại cho tôi.”

Trần Bình cười, vỗ lên đầu Vương Giai Oánh, rồi quay người chắn trước mặt cô ấy, kéo dài thời gian để đối phương có thể rời đi. Nhìn thấy bộ dáng này của anh, lão đại Chu cũng cảm thấy rất nực cười. “Mày đúng là không biết tự lượng sức mình! Có gì hay mà phải làm màu trước mặt ông đây?”

Anh ta cười lạnh một tiếng, trực tiếp năm lấy băng ghế dài bên cạnh rồi đập thật mạnh lên đầu Trân Bình. Con người anh ta ra tay cực kỳ tàn nhẫn, hoặc là không làm gì, hoặc là vừa ra tay nhất định sẽ là một đòn tàn độc nhất. Lão đại Chu vốn dĩ không hề cân nhắc đến vấn đề sẽ liên lụy đến mạng người.

Điều anh ta muốn làm bây giờ chính là khiến Trần Bình có được bài học mà anh nên có. “Quả nhiên, cho dù có nguyên khí khôi phục hay không, thì xã hội này vẫn sẽ có cặn bã tôn tại như cũ.”

Trần Bình trở tay tóm lấy băng ghế dài, rồi đặt thẳng nó xuống đất.

Anh chưa từng có thói quen phá hoại của công. Thấy cảnh tượng này, hai tên đàn em có mặt ở đó đã hoàn toàn ngây người.

Tuy lão đại Chu không phải tên đàn ông cơ bắp được huấn luyện có bài bản, nhưng anh ta có cơ thể cao một mét chín, nặng cũng phải chín mươi cân! Huống chỉ sức lực của lão đại bọn họ vẫn luôn rất lớn, mấy trò vật tay gì đó chưa từng