Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 2297: Đây là anh Đường



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe thấy lời đối phương nói, Trân Bình không mở miệng trả lời, mà im lặng xem xét.

“Sao không nói lời nào như vậy? Thuốc thử tôi đưa cho cậu còn tác dụng hay không?”

Người đàn ông mặc âu phục cũng không có một chút tức giận, thậm chí còn vô cùng quan tâm mở miệng hỏi.

Nhìn bộ dạng này của đối phương, Trần Bình cảm thấy hơi kỳ lạ.

Người này là người có địa vị thân phận có vẻ cao ở trong phòng nghiên cứu, bị Lâm Ngạn Thành đối đãi lạnh lùng như vậy, vậy mà không có một chút tức giận nào? Người đàn ông mặc âu phục thấy Trần Bình mãi mà không mở miệng, không khỏi đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi nhanh tới chỗ Trần Bình.

Chỉ trong nháy mắt Trần Bình đê phòng hơn, trong mắt anh lộ ra chút cẩn thận.

Chút cẩn thận chợt lóe lên này, tất nhiên là bị người đàn ông mặc âu phục thấy rõ.

“Cậu còn đang trách tôi đấy à?”

Anh ta đi tới nắm lấy tay Trần Bình.

Trân Bình thấy cảnh tượng như vậy, cả người đều sắp bùng nổ.

Người đàn ông này là một tên biến thái à, vậy mà nắm tay mình? Nhưng nghĩ tới đối phương còn chưa nhận rõ thân phận của mình, Trần Bình cũng không phát giận, mà là kìm nén cảm giác không khỏe ở trong lòng, đứng tại chỗ tiếp tục nhìn anh ta.

“Người nhà họ Lâm các cậu, tôi thực sự không cứu được, phía trên đã cho cậu ròng rã ba năm, cậu đều không có biện pháp thuyết phục được bọn họ, cộng thêm gần đây kiểm tra rất nghiêm ngặt, bên chúng tôi không tiện ra tay.



“Không có biện pháp, chỉ có thể hi sinh người nhà cậu mà thôi!”

“Tôi đã nói với bọn họ, trừng trị lão tổ của nhà họ Lâm mà cậu ghét nhất trước, nếu cuối cùng chúng tôi nghiên cứu ra được thuốc thử, nói không chừng còn có thể tha cho mẹ cậu một mạng!”

Người đàn ông này hướng dẫn từng bước khuyên bảo Trần Bình.

Ở trong mắt người đàn ông mặc âu phục này, Lâm Ngạn Thành vừa vào cửa vẻ mặt vô cùng đề phòng và căng thẳng, thể hiện rõ là vô cùng thất vọng đối với mình.

“Cậu đừng thất vọng, qua một thời gian ngắn nữa tôi sẽ xin bên trên một ít thuốc, trợ giúp thực lực của cậu tăng lên.



“Đợi sau này tìm được tên Trần Bình gì đấy, cậu có thể nghiên áp cậu ta về mặt thực lực rồi.



Người đàn ông mặc âu phục tận tình khuyên bảo Lâm Ngạn Thành giả, ước gì có thể dỗ anh ta thật tốt.

Trần Bình cũng đoán được đại khái mối

















hôm nay của Lâm Ngạn Thành.

“Phòng ở bên kia tự mình đi vào đi, tôi đã

gấp lắm rồi.”

Đường Thi Dật chỉ căn phòng phía sau

cửa ngầm, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười

tàn nhẫn.

Anh ta thích loại tổng giám đốc bá đạo

như vậy nhất!

Trần Bình cảm thấy lạnh lẽo, anh ước gì

có thể lập tức giết chết tên Đường Thi Dật này.

“Nói cho tôi biết người đứng sau lưng anh

là ai.”

Trân Bình từng bước ép sát, cầm lấy một

cái dây lưng ở trên bàn, trực tiếp vung ra quấn

lấy cổ Đường Thì Dật.