Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 2328: Đan tông khiếp sợ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngay khi tất cả mọi người đều đang đợi xem trò cười của Trần Bình, thì anh đột nhiên ngồi xổm xuống, duỗi tay múc một ít nước.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều trợn tròn mắt há hốc mồm, bộ dáng hai tay thối rữa của học viên vừa rồi kia, bọn họ cũng đã nhìn thấy rất rõ ràng.

Không ngờ đến bây giờ vẫn còn có người không sợ chết, dám dùng tay tiếp xúc với hồ nước.

Nhìn thấy động tác của Trần Bình, Gia Cát Thanh Phong và Trần Môn Anh cũng giật mình trong lòng.

Tuy bọn họ biết gia chủ nhà mình chắc chắn sẽ không làm chuyện gì mà không chắc chắn, nhưng cảnh tượng này ít nhiều vẫn có chút dọa người.

Mọi người đều nhìn cảnh tượng này với vẻ mặt hoảng sợ, Bọn họ thật sự không thể tưởng tượng ra được chuyện này, người này giống như thiếu mất IQ, to gan làm loạn vậy.

Ngay cả ông cụ Hầu nhìn thấy cảnh tượng này cũng sợ đến ngây người.

Cho dù có thế nào thì ông ta cũng không ngờ đối phương lại duỗi tay ra tiếp xúc với hồ nước.

Trong hồ nước này có chứa kịch độc, tính ăn mòn cũng cực mạnh.

Cho dù là người có tu vi cao đến đâu, thì vẫn sẽ bị ăn mòn trong nháy mắt tiếp xúc với nước hồ này.

Tiếng cười của những người xung quanh càng lúc càng lớn.

Bọn họ dường như đã nhìn thấy bộ dáng lập tức bị ăn mòn của Trần Bình.

Dưới tình huống biết hồ nước có độc, mà đổi phương vẫn còn dám đi tiếp xúc với những thứ này một cách khoa trương như vậy, đây không phải là tuyên bố muốn tự tìm đường chết hay sao? Quả nhiên, cánh tay phải của Trần Bình sau khi tiếp xúc với hồ nước bắt đầu thối rữa một cách điên cuồng, nhìn bộ dáng này khiến trong lòng người ta sợ hãi.

Trên gương mặt của những người khác đều mang theo nụ cười chế nhạo, bọn họ đang đợi xem trò cười của Trần Bình.

Tiếp đó, Trần Bình trực tiếp nhét một thứ vào trong miệng.

Ngay sau đó tình trạng hư thối lập tức đã giảm đi.

Cánh tay phải lộ ra xương trắng của anh cũng khôi phục lại vẻ bình thường.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều trừng to hai mắt một cách khó tin.

Bọn họ nằm mớ cũng không ngờ, vậy mà lại nhìn thấy được một cảnh tượng như vậy.

Dù sao thì mọi người đều biết rõ chuyện hồ nước có kịch độc, hơn nữa chỉ có tiền bối có thực lực cao cường mới có thể giảm nhẹ triệu chứng thối rữa, nhưng đó cũng chỉ là giảm bớt mà thôi.

Còn tình huống hiện tại của Trần Bình lại chứng minh đó không còn đơn giản là làm giảm nhẹ đi nữa, mà cơ thể thổi rữa của anh đã trong nháy mắt hồi phục.

Ánh mắt nhìn về phía anh của ông cụ Hầu lập tức trở nên khác hẳn.

Không chỉ ông cụ Hầu, mà ánh mắt của những người ở gia tộc và môn phái khác cũng vô cùng nóng rực.

Bọn họ biết rất rõ giá trị của loại đan dược này lớn đến mức nào.

Một viên đan dược có thể giải quyết được tình trạng thối rữa của cơ thể.

Vậy nếu có nhiều đan dược hơn, chẳng phải có thể bảo vệ người ta bơi qua bơi lại tự do trong hồ nước hay sao? Không ngờ nan đề đã làm phiền mọi người lâu như vậy lại được một chàng trai lập tức giải quyết.

Điều này khiến trên mặt của những người khác đều có chút không nén được giận.

Nhưng đây cũng không phải điều quan trọng, điểm mấu chốt ở đây là bọn họ có thể lấy được những viên đan dược này hay không.

Nếu có thể nắm được những thứ này trong tay mình, vậy sẽ tương đương với việc nắm được bí cảnh! Nhìn thấy tình trạng thối rữa ð cơ thể mình được chữa khỏi ngay lập tức, Trần Bình không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Anh biết có loại đan được này thì tiếp theo đây muốn tiến vào bí cảnh chẳng qua cũng chỉ là chuyện dễ như bỡn mà thôi.

Người kích động nhất trong đó vẫn là trường lão của Đan tông.

Đan tông, tên như ý nghĩa, chính là tông môn luyện đan, nhưng bọn họ có nhiều người như vậy mà còn không có cách nào nghiên cứu ra được đan dược có thể khắc chế được hồ nước.

Nhưng một viên đan dược được một người trẻ tuổi thuận tay lôi ra này, lại có thể mang đến hiệu quả đến mức đó, điều này khiến bọn họ vô cùng xấu hổ.

Trưởng lão của Đan tông cũng sinh ra hứng

- ------------------