Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 2334: Sánh ngang với bán bộ bỉ ngạn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cũng may động tĩnh vừa rồi của anh không thu hút sự chú ý của những con kiến này.

Đám kiến kia đang cắn xé con trâu rừng một cách điên cuồng, hoàn toàn mặc kệ Trần Bình đang đứng ở một bên xem náo nhiệt.

Những người khác nhìn thấy động tĩnh cũng cần thận bước tới, ngay sau đó lại ôm miệng, nín thở, không dám thở mạnh một cái nào.

Trong lòng bọn họ vô cùng lo lắng! Những con kiến màu đỏ này thoạt nhìn thật sự rất đáng sợ.

Mỗi một con đều như có khả năng cắn xé mạnh mẽ, giống như chỉ cần bị bọn chúng cắn nhẹ lên người một cái, thì có thể xé con người thành hai nửa vậy.

“Tuyệt thật, con trâu rừng này ít nhất cũng phải bảy, tám mét ấy chứ?”

Gia Cát Thanh Phong truyền âm cho mọi người, rồi thờ dài một cách kinh ngạc về những gì mà mình được nghe và thấy.

Những người khác cũng đột nhiên nghĩ đến loại hình thức truyền âm đổi thoại này.

Bọn họ lập tức trao đổi với nhau, tất cả đều cảm thấy cực kỳ sợ đàn kiến này.

“Gia chủ, hay là chúng ta mau chóng rời đi được không?”

Gia Cát Thanh Phong truyền âm cho Trần Bình trong sự run rấy, trong lòng anh ta vô cùng khẩn trương.

Anh ta cảm nhận một luồng sức mạnh cực kỳ mạnh mẽ trên người đám kiến này.

Không thể không nói, lần này Gia Cát Thanh Phong thật sự sợ hãi rồi.

Sau khi Nặc Nhất nghe thấy cách anh ta gọi Trần Bình, đôi mắt không nhịn được mà sáng lên.

Tuy cô ta cũng biết được tên của mọi người thông qua việc trao đổi, nhưng cô ta cũng không dám bảo đảm đây chính là tên thật của đổi phương.

Thậm chí cô ta còn không dám tin những người này vốn có bộ dáng như vậy.

Thực lực mà đám người này thể hiện ra ngoài không tương đương với tuổi tác của bọn họ, cũng không giống như những tên phế vật khu vực thứ nhất sơ kỳ mà bọn họ vốn được ghi dấu.

Rất có khả năng những người này cũng giống với mình, đều là thay đổi gương mặt, và ẩn giấu tu vi để tới nơi này.

Chỉ có điều, Nặc Nhất muốn coi bọn họ là bạn, cho nên mới lôi tên thật ra.

Tên và mặt của đối phương có khả năng làm giả, nhưng dưới tình huống khẩn cấp, cách xưng hô mà đối phương đột nhiên gọi ra kia, chắc chắn sẽ không phải là giả.

Nặc Nhất cũng không nhịn được mà bắt đầu để ý Trần Bình, cô ta biết người đàn ông này chắc chắn không phải là vật trong ao.

“Trần Bình...

cái tên này ngược lại có chút quen tai, không biết có phải là vị mà mình đã nghe thấy khi đó hay không...”

Suy nghĩ của Nặc Nhất cực kỳ mơ hồ, chỉ hận không thể sớm ngày làm rõ thân phận của anh.

Trần Bình cũng không để tâm đến suy nghĩ của cô ta, giờ này khắc này anh đang vô cùng kích động.

“Đây là kiến lửa đỏ hành quân! Thứ này có thể xuất hiện ð nơi này với số lượng như vậy, chứng minh xung quanh đây chắc chắn có sào

- ------------------