Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 2337: Cướp sinh tức thổ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cậu thật sự có thể dẫn tôi ra ngoài sao?”

Anh ta khẩn trương mỡ miệng xác nhận, chỉ sợ Trần Bình đang nói đùa với mình.

Thực ra anh ta muốn nhờ Trần Bình dẫn mình ra ngoài, cũng chỉ là một đề nghị mang tính thử nghiệm mà thôi.

Dù sao thì anh cũng cảm thấy Trần Bình có thể tới được nơi này một cách im hơi lặng tiếng, vậy chắc chắn là có bản lĩnh hơn người, nói không chừng bản lĩnh này có thể đưa anh ta đi.

Bây giờ xem ra, tất cả những chuyện này đều chỉ là trùng hợp như vậy thôi sao? Anh ta thật sự đã cược trúng rồi.

“Vẫn chưa hỏi tục danh của cậu là gì?”

Sư Chấn Thiên mỡ miệng nói trong sự căng thẳng, bây giờ toàn bộ hy vọng của anh ta đều được gửi gắm lên người Trần Bình.

Nghe được lời này, Trần Bình cũng để lại tên của mình.

“Tôi tên là Trần Bình, trước tiên anh cứ ở lại nơi này đi, tôi sẽ nhanh chóng quay lại cứu anh thôi”

Trần Bình dặn dò một tiếng, rồi xoay người định rời đi.

Khi anh sải bước đi về phía kiến lửa đỏ hành quân, trong lòng Sư Chấn Thiên cực kỳ khẩn trương.

Anh ta biết Trần Bình chắc chắn có một chút bản lĩnh, nhưng không ngờ đối phương lại dám tùy tiện đi về phía kiến lửa đỏ hành quân như vậy.

Nhưng không ngờ, kiến lửa đỏ hành quân lại làm như hoàn toàn không nhìn thấy Trần Bình, mà trực tiếp vòng qua anh rồi tiếp tục tuần tra.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Sư Chấn Thiên hoàn toàn hưng phấn hẳn lên.

Anh ta không ngờ Trần Bình lại mạnh đến thế, lại có thể đi lại giữa đám kiến lửa đỏ hành quân.

Trần Bình rất nhanh đã rời đi, anh nhanh chóng đi vào chỗ sâu trong tổ, càng đi vào trong, thì số lượng kiến lửa đỏ hành quân mà anh nhìn thấy lại tăng lên gấp mấy lần.

Chỉ có điều, những con kiến này đều nhỏ hơn bên ngoài nhiều, xem ra là do công việc khác nhau.

Trần Bình lại nuốt một viên đan dược vào, nín thở ngưng thần rồi đi sâu vào bên trong, không quá bao lâu thì nhìn thấy một hang núi vô cùng to lớn.

Cái hang này lớn đến kinh người, gần như phải đến hai mươi mấy mét, hơn nữa bên trong còn truyền ra từng mùi hương của đất.

Đây cũng không phải là mùi hương của bùn đất bình thường, mà là của Sinh Tức Thổ.

Trong nháy mắt anh đã vô cùng hưng phẩn, vội vàng muốn tiến vào trong hang.

Nhưng Trần Bình vẫn còn chưa kịp đi vào, thì đã nghe thấy bên trong truyền tới một giọng nói nũng nịu.

“Mùi này thật khó ngửi, lẽ nào là...

Nghe thấy lời này, Trần Bình trực tiếp dừng bước chân.

Tuy Ấn Nặc đan giúp anh che giấu khí tức, nhưng trên cơ thể anh có mùi của thảo dược tương sinh tương khắc với kiến lửa đỏ hành quân.

Mùi hương này cực kỳ gay mũi, đối với bọn họ mà nói nó cực kỳ khó chịu đựng.

Trần Bình đứng ở cửa hang và nhìn xung quanh trái phải, rất nhanh đã nhìn thấy những quả trứng được chuyển ra khỏi hang núi.

Trong lòng anh có chút kích động, không ngờ tất cả mọi thứ đều đến mà không cần phí công.

Anh đi về phía trước dọc theo con đường mà kiến lửa đi, nhìn kỹ mới phát hiện ra trứng kiến trong hang ít nhất cũng phải hơn mười nghìn quả.

Hơn mười nghìn quả trứng kiến lửa đỏ hành quân, sẽ tạo ra mối đe dọa cực lớn cho bí cảnh này.

Vốn dĩ loài này đã không sợ trời không sợ đất, lại thêm thể tích của bọn chúng to lớn, số lượng đông đúc, tấn công đoàn thể lại có ưu thế tuyệt đối.

Cho nên một khi để bọn chúng xuất thế, vậy thế giới sẽ hoàn toàn xong đỡi.

Trần Bình rối rắm một hồi, vẫn quyết làm người tốt một lần.

Anh dùng tay phải bấm pháp quyết, rồi một ngọn lửa bùng lên phía trên hơn mười nghìn quả trứng kiến kia.

Ngọn lửa càng lúc càng lớn, những con kiến đang làm việc lập tức hoảng hốt.

Trần Bình cũng thuận thế trốn ở của hang núi nơi kiến chúa ở.

Anh chuẩn bị đợi đối phương rời khỏi, sau đó sẽ vào lấy Sinh Tức Thổ đi.

Nhưng không ngỡ giây tiếp theo anh đã lập tức cảm giác được một trận đất rung núi chuyền, như thể toàn bộ hang núi đều sắp sụp đồ.

Trần Bình có thể cảm giác được một thứ dầu nhờn đang trườn ra khỏi hang núi, hơn nữa trông

- ------------------