Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 2339: Vực Vân Long



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vốn dự tính lộ trình phải mất năm, sáu tiếng mới có thể đến nơi, nhưng bằng việc Sư Chấn Thiên dốc hết toàn sức để chạy trốn, thì hiển nhiên chỉ nửa giờ là đã đến nơi. Đến địa điểm, Sư Chấn Thiên lại hóa thành hình người, dựa vào một thân cây với vẻ có hơi đắc ý rồi thở hổn hền. “Chúng ta chắc hẳn đã cắt đuôi được đám kiến đó rồi nhỉ?”

Anh ta nhìn về phía sau có chút khẩn trương. Nửa tiếng này anh ta đã dốc hết toàn bộ sức lực của cái mạng già này. Trần Bình gật đầu, đám kiến đần độn này muốn đuổi kịp, thì ít nhất còn phải tốn một thời gian rất dài nữa. Trong suốt quá trình chạy trốn, anh đã rải mùi hương của mình ở khắp các khu vực, vậy cũng đủ đề khiến lũ kiến bị làm xáo trộn rất lâu. Sau khi có được câu trả lời chắc chắn của anh, Sư Chấn Thiên liếc mắt nhìn xung quanh trái phải với vẻ nghỉ hoặc.

Anh ta cũng không hề nhìn thấy những người khác xuất hiện. “Tôi nhớ rõ năm đó khi bí cảnh mở ra, có rất nhiều người trẻ tuổi tiến vào bên trong cơ mà, sao bây giờ lại chẳng có ai thế?”

Trên mặt của anh ta mang theo vẻ tò mò, không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Trần Bình nhún vai: “Bây giờ hồ nước bên ngoài bí cảnh có chứa kịch độc, cho nên những người kia không có cách nào tiến vào bí cảnh với số lượng lớn, đoán chừng phải đợi một ngày thì bọn họ mới có thể tiến vào được”

Trần Bình nhìn Sư Chấn Thiên mà có chút vui vẻ, không ngờ đổi phương còn rất thông minh. Không hổ đã biến mất nhiều năm, nhưng vẫn là sư tộc tồn tại trong truyền thuyết như cũ, đầu óc vẫn rất tốt. “Bây giờ cậu có ý tưởng gì không?”

Trần Bình tò mò quay đầu nhìn thoáng qua, Sư Chấn Thiên cũng là một người có trí thông minh cao, không có khả năng không có chút suy nghĩ nào. Nghe được lời này, Sư Chấn Thiên không nhịn được mà lắc đầu bất đắc dĩ. “Tôi muốn khôi phục cảnh giới của mình trước đã.

Đã nhiều năm như vậy trôi qua, tôi đã bị rút vô số máu rồi, bây giờ chỉ còn là một tên phế vật khu vực thứ bảy mà thôi.

Tôi đương nhiên muốn trở về thời kỳ đỉnh cao rồi.”

Anh ta bất đắc đĩ cảm thán, đối với chuyện này, trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ tiếc nuối. Trần Bình không nhịn được mà ở bên cạnh gật đầu, quả thực đối với yêu tộc mà nói, thì thực lực ở khu vực thứ bảy quả thực không đáng xem trọng. Lại thêm đối phương chính là hoàng tộc trong truyền thuyết, hoàng tộc mà có cảnh giới bậc này thì rời khỏi bí cảnh sẽ chỉ mất mặt thôi. “Bây giờ anh không cần sốt ruột.

củng cố cảnh giới của mình cho tốt.

Đợi thời cơ đến, tôi cũng sẽ giúp anh.

Lúc trước anh nói có được truyền thừa, vậy anh có thể nói cho tôi biết, anh đã có được nó ở đâu không?”

Trần Bình dẫn dắt từng bước, anh muốn trực tiếp đi về phía có truyền thừa. “Tôi nhớ là ở vực Vân Long, lúc trước tôi đã