Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 2388: Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Anh đừng nhìn dáng vẻ bình thường bên ngoài của chiếc xe này, nhưng trên thực tế tốc độ của nó không thua gì một người tu hành toàn lực chạy đâu.

" Đối với chiếc xe này, Trần Bình cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên vui mừng, chẳng trách anh vẫn luôn cảm giác chiếc xe này có chút khác biệt, không nghĩ đến điểm mấu chốt lại nằm ở đây.

“Chỉ là thứ mà chiếc xe này tiêu hao không phải là dầu mỏ mà chính là nguyên thạch, thứ này rất lợi hại, dựa theo điều kiện của chúng tôi cũng không dám tùy ý tiêu hao.



Hiện tại vừa mới là năm thứ ba sau khi nguyên khí khôi phục, số lượng nguyên thạch có trong tay mỗi thế lực lớn cũng không nhiều.

Trừ khi vận may tốt có thể gặp được một mỏ linh mạch lớn, nếu không người tu hành chỉ có thể bớt ăn bớt mặc sử dụng nguyên thạch trong tay mình.

Mà Trần Bình đương nhiên không có áp lực nhiều như thế, ở trong tháp Thông Thiên, anh sớm đã phát hiện một mỏ nguyên mạch vô cùng lớn trong không gian, anh còn đang suy nghĩ lúc nào có thể tìm mấy công nhân ngầm đi vào làm công cho mình? “Ý tường này của cô rất hay, nhìn ra được Luyện Khí Tông các cô đúng là đem khoa học kỹ thuật hiện tại và tu hành kết hợp với nhau”

Trần Bình khen ngợi một câu từ tận đáy lòng.

Vừa hay anh cũng thật sự muốn một công cụ thay cho đi bộ, nếu như mình có nền móng trong việc tiến hành nghiên cứu những thứ này, thành tựu của anh không thua kém gì Luyện Khí Tông.

Có loại thần khí trợ giúp thay cho đi bộ này, đám người Trần Bình có thể nhanh chóng đi đến sơn trang Nhật Nguyệt.

Sơn trang Nhật Nguyệt nằm ở trong một ngọn núi sâu, hoàn cảnh vô cùng yên tĩnh, khiến cho người ta có một loại cảm giác rất thoải mái.

“Chúng ta đã đến nơi rồi, những người tu hành khác không nhanh như vậy, bọn họ không nỡ dùng nguyên khí của mình cho việc đi đường đâu, đoán chừng là ngồi xe đến.



Úy Trì Văn Thanh có chút hiếu kỳ nhìn thoáng qua Trần Bình, cô ta muốn biết rốt cuộc Trần Bình sẽ tặng quà gì cho trang chủ sơn trang Nhật Nguyệt.

“Tôi thấy hai tay anh vẫn luôn trống trơn, không biết anh sẽ đưa đồ vật như thế nào cho trang chủ?”

Trong đáy mắt của Úy Trì Văn Thanh hiện lên hiếu kỳ, trải qua sự quan sát tỉ mỉ của Úy Trì Văn Thanh, hình như trên người Trần Bình cũng không mang theo thứ đồ chơi đáng tiền gì.

Nếu như anh đã muốn nắm giữ một thân phận có thể tặng quà cho đối phương, như vậy anh nhất định phải lấy ra một thứ đồ có giá trị khiến cho đối phương cảm thấy kinh diễm.

“Cô yên tâm đi, tôi đã chuẩn bị đồ, nhất định sẽ không khiến cô thất vọng”

Trên mặt Trần Bình mang theo nụ cười xán lạn, anh biết rõ hiện tại trong thế giới người tu hành thứ gì mới đáng giá nhất.

Nhìn thấy dáng vẻ thần bí của Trần Bình, trên mặt Úy Trì Văn Thanh cũng lóe lên chút hiếu kỳ, chẳng qua Úy Trì Văn Thanh cũng không mở miệng hỏi, nếu như đối phương đã nói như thế thì cứ chờ đến lúc bữa tiệc mừng thọ bắt đầu, chính mình xem náo nhiệt là được rồi.

Quả nhiên những người tu hành khác đều lái xe đến, xe mà bọn họ dùng phần lớn đều là xe hạng sang.

Đám người này ăn mặc rất lộng lẫy, rất nhiều người tu hành đã hoàn toàn dung hợp với thế tục, không mặc quần áo của tông môn mà chính là mặc nhưng kiểu lễ phục mới nhất.

Nhìn thấy cảnh này Trần Bình có loại cảm giác giống như là tiệc mừng thọ của một người trong thế tục.

Chẳng qua trên người bọn họ đều có dao động nguyên khí cường đại, không cách nào che giấu thân phận của bọn họ.

Dường như đám người này cố ý bày ra thực lực, vì cái gì ư? Chính là tuyên truyền thanh danh cho môn phái mình.

Ai không muốn tông môn của mình dùng thực lực rung động mọi người chứ.

"Em Văn Thanh.



Đúng vào lúc này, Trần Bình đột nhiên nghe thấy bên cạnh có người gọi to tên của Úy Trì Văn