Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 512: Thu nhận sở an an



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Bình rời khỏi Phụng Triều Các chưa được bao lâu, anh cùng Chung Vân và Trịnh Thái, cười vang trêи xe.

Khuôn mặt Chung Vân vui vẻ, nói: “Cậu Trần, thủ đoạn cao tay, lần này tên Phụng Vạn đó đã chịu thiệt thòi như vậy, chắc là sẽ không ngừng tay đâu”

Trước khi tới, mấy người đã âm mưu sẵn, chèn ép Phụng Vạn, để ông ta phải chịu thiệt thòi.

Quả nhiên, tên Phụng Vạn này, rất nhiều suy tính, thế nhưng đã cân nhắc quá nhiều.

Mà 1 khi đã cân nhắc càng nhiều, thì càng dễ đưa ra quyết định sai lầm.

Thực ra, chỉ cần Phụng Vạn cầu xin sự trợ giúp từ cô Trần ấy, Trần Bình chưa chắc sẽ làm gì ông ta.

Bởi vì, Chung Vân đã nói, nhân vật phía sau cô Trần ấy, ngang ngửa với Trần Bình.

Sau đó.

Nếu đôi bên thật sự ra tay, thì trời đất đều sẽ bị hủy diệt! Cho nên, ai cũng không muốn ra tay trước.

Thế nhưng, Phụng Vạn không biết.

Hiển nhiên là ông ta muốn giành được sự công nhận của nhân vật lớn phía sau cô Trần, nên mới nhẫn nhịn.

Trần Bình bình thản cười nói: “Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, không thể để Phụng Vạn sống sót, 4 anh em Phụng Thị càng không thể.

Hãy bảo đàn em chuẩn bị cho tốt, để có thể ứng phó với tình hình bất ngờ bất cứ lúc nào.”

Trịnh Thái gật đầu, nói: “Vâng thưa cậu Trần, vậy cần cử anh em để mắt tới Phụng Triều Các không?”

“Cần, xem là Phụng Vạn ông ta sẽ lựa chọn thế nào.”

Trần Bình nhìn ra bên ngoài cửa xe, trời đã tờ mờ sáng, 1 đêm căng thẳng và kϊƈɦ thích đã trôi qua.

Thị trấn Lạc Phụng lại đón chào † ngày mới.

Thế nhưng, ngày hôm nay, cả thị trấn Lạc Phụng đều đang lan truyền về trận ác chiến đã xảy ra trước khách Phụng Vạn khom lưng cúi đầu đứng phía trước Trần Nhược Lan, khuôn mặt chỉ toàn vẻ cung kính và khủng hoảng, nói: “Cô Trần, xin lỗi, là tôi đã làm hỏng chuyện.”

Trần Nhược Lan lạnh lùng liếc nhìn Phụng Vạn, ra hiệu cho nữ tùy tùng phía sau, đưa 1 túi hồ sơ cho Phụng Vạn.

“Đây là tư liệu về vợ của Trần Bình, chắc là ông biết nên làm thế nào rồi nhỉ?”

Đôi mắt xinh đẹp của Trần Nhược Lan ánh lên vẻ lạnh lùng, nói.

——————-