Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 522: Không còn nữa!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Giữ mẹ hay giữ con? Nghe thấy câu nói này, đấu Trấn Bình vang lên tiếng ong ong! Sao lại thế này? Sự việc sao lại đột nhiên trở thành thể này? Anh nhìn đơn ký tên ở trêи tay, hai tay run rẩy, giống như đang chống đỡ một ngọn núi nặng ngàn cân, rất nặng nể! Khoảnh khắc này, hành lang dài phía sau Trần Bình, sắc mặt của Trịnh Thái và Tần Hổ đều tháng thốt, tràn đầy vẻ khϊế͙p͙ sợ, lo hãi, ủ rũ và hổi hận, còn có lửa giận khôn cùng! Trong cả cái hành lang, nhiệt độ dường như bị hạ thấp đến cực điểm, khiển người khác cảm thấy lạnh lẽo không kìm được run rẩy! Trịnh Thái không nói hai lời, xoay người, lạnh giọng hạ lệnh: “Tập hợp tất cả anh em ở trong thành phổ, tiến quân đến trấn Lạc Phụng, chém sạch Tứ Kim Phụng!”

Giây phút này, toàn thân Trịnh Thái tràn ngập ý lạnh và lửa giận! Cho dù là liều hết tất cả, cũng phải báo thù cho phụ nhân! Cùng lắm thì Trịnh Thái không cần Thượng Giang nữa, nhưng bốn anh em Phụng Thị, buộc phải chết! Tần Hổ nặng nề gật đầu, xoay người vội vã chạy đi.

Nhưng.

Ở ngoài cửa, một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện, trực tiếp dẫn hai người một nam một nữ đầu tóc bạc phơ đi vào.

Một người trong số đó, Trần Bình còn vô cùng thân thuộc, là giáo sư Đường Hòa Mẫn! Lúc này, bên cạnh ông ấy, còn có một bà lão ước chừng hơn sáu mươi tuổi, đang bám sát theo sau người Đường Hòa Mẫn.

Thập Thất bước nhanh đến bên cạnh Trần Bình, cung kính nói: “Cậu chủ, em tìm bác sỹ tốt nhất đến cho anh.”

“Cậu Trần.”

Đường Hòa Mẫn vội vàng cung kính khom eo gật đầu với Trần Bình.

Một màn này, nếu là bị bác sỹ quen biết Đường Hòa Mẫn nhìn thấy, nhất định sẽ bị dọa không nhẹt! Giáo sư Đường Hòa Mẫn tiếng tăm lừng lẫy của khoa tỉm mạch quốc tể, nay lại đối đãi kính trọng với một cậu thanh niên trẻ như vậy.

Khủng khϊế͙p͙! Trần Bình cũng quay đầu nhìn, nghi ngờ hỏi: “Giáo sư Đường, sao ông lại ở đây?”

Nói xong, anh nhìn về phía Thập Thất, tỏ vẻ khó hiểu.

Đường Hòa Mẫn vội vàng lau đi mồ hôi lạnh trêи trán, thở một hơi nặng nề, nói: “Tôi được thuộc hạ của cậu đưa đến, vừa hay tôi đang gặp gỡ bạn ở Thượng Giang”

Đường Hòa Mẫn cũng không dây dưa chủ đề này thêm nữa, lo lắng hỏi: “Nghe nói Trần phu nhân xảy ra chuyện?”

Sắc mặt Trần Bình rất xấu, gật nhẹ đầu, nhìn Đường Hòa Mẫn nói: “Bác sỹ bảo tôi giữ mẹ hay giữ con.”

Cho dù Đường Hòa Mẫn rất có tiếng tăm ở trong bệnh ——————-