Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 529: Ông xong đời rồi!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khoảnh khắc đói! Cả khán phòng, lặng ngắt như tời Tất cả mọi người, đồng loạt dời mắt về phía cửa chính! Sao có thể được? Không phải nói anh Trân và Trịnh Thái đã bị giết hại rôi sao? Trong số đó, chấn động nhất phải kể đến Phụng Vạn! Ông ta lúc này, trừng lớn hai mắt, nhìn chòng chọc vào chiếc cửa lớn đó, chỉ sợ rằng sẽ bỏ sót điều gì vậy! Đồng thời, trêи mặt ông ta lóe lên một tia ngờ vực! Tuyệt đối không thể nào! Nhưng, một giây sau.

Mọi người đều nhìn thấy, ở phía cửa chính, Trịnh Thái dẫn đầu bước vào, sau đó cung kính đứng sang một bên, khom lưng kính cẩn chờ đợi.

Đi sát theo, là Trân Bình tuấn lãng lại có vóc dáng cao lớn, trêи người là bộ vest màu đen, từ ngoài cửa tiến vào hội trường.

Sau người anh, một nhóm vệ sỹ mặc vest đen, đều xông vào sảnh, trực tiếp chặn đứng giữa lối đi chính, chật kín như nêm! Dời tầm mắt về phía xa, một vòng vệ sỹ mặc vest đen đã vây kín sảnh Cổ Hý lầu.

Các vị ông lớn, đều hoảng hốt trong lòng, trơ mắt nhìn cậu Trân Bình trẻ trung kia, đi giày da, hai tay đút vào túi quần, soải những bước đi tự tin, xuyên qua đám người, trực tiếp bước lên khán đài.

Trịnh Thái đi sát nút theo sau.

Trần Bình nhìn Kim Vĩnh Phúc một cái, anh ta vội vàng nặn ra một nụ cười, nói: “Anh Trần, sao anh lại… “Sao nào, chẳng nhẽ tôi không nên xuất hiện?”

Khóe miệng Trân Bình cong lên nụ cười lạnh, trực tiếp đoạt giấy viết trong tay Kim Vĩnh Phúc, đại khái quét một vòng, nhìn thấy phần đề tên, đóng một con dấu màu vàng, được khắc hai chữ: Liên Minh.

Trần Bình nhớ ra con dấu này, sau đó cầm tờ giấy, vung vẩy ở giữa không trung, đối mặt với các ông lớn đã đứng dậy từ sớm, mỉm cười nói: “Sao nào, tính phân chia Thượng Giang của tôi?”

Thượng Giang của anh? Các vị ông lớn nhìn nhau mấy cái, lần lượt lắc đầu tỏ ý án binh bất động.

Duy chỉ có Triệu Khang Dũng vã Diêu Nguyệt, cùng với Hoặc Trí Cương và Hàn Thương vẫn đang ngồi yên, im lặng nhìn chăm chú, không nói lời dư thừa nào.

Trần Bình cười hê hê một tiếng, chậc chậc mấy tiếng, xé rách tờ giấy trong tay, vứt lên ——————-