Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 567: Hồng vân tịch tới rồi!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Xoạt!”

Trần Bình xoay người lại, hai mắt lập tức đóng băng, nhìn chăm chăm vào chiếc điều khiển từ xa trong tay Hồng Thừa Lương.

Lão già chết tiệt này, vậy mà còn muốn cùng nhau chết chung! Mà lúc này, người phụ trách nhà họ Hông ở xung quanh cũng đều cảm thấy hai chân run rẩy lên vì sợ hãi khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Đây là muốn toàn bộ ngời nhà họ Hồng chôn cùng.

“Gia chủ, đừng mà! Nhất định không được nghĩ quẩn!”

“Gia chủ, giao Hồng Vân Tịch và Hồng Phong ra đi, suy nghĩ cho nhà họ Hồng, nghĩ cho già trẻ của nhà họ Hồng đi.”

“Hồng Thừa Lương! Ông quá ích kỉ, để bảo vệ an toàn cho con trai con gái, ông dám đem tính mạng của cả nhà họ Hồng ra đùa giốn!”

Trong khoảnh khắc đó, mọi người xung quanh đều lần lượt van xin, lần lượt oán trách.

“Hồng Thừa Lương, bọn tôi sẽ không tiếp tục náo loạn với ông như vậy nữa, tôi đề nghị xóa bỏ thân phận chủ nhà họ Hồng của ông!”

“Không sai! Ông là đang đem tính mạng của mấy chục người trong nhà họ Hồng ra đánh cược! Hồng Phong là thằng hư hỏng phóng đãng, nếu như cậu ta đã phạm sai lầm, vậy thì phải ra mặt chịu trách nhiệm chứ!”

“Hồng Thừa Lương, giao Hồng Phong ra đi!”

Nhất thời, những người đứng đầu trong nhà họ Hồng đều thay đổi thái độ.

Bọn họ sợ chết.

Náo loạn đến bây giờ, nhà họ Hồng cường thịnh ở Ninh Hải đã không còn có chút khí thế nào khi đứng trước mặt người tên Trân Bình này.

Thế này rồi thì làm sao có thể đấu tiếp được, đó hoàn toàn là đi tìm chết đói Tạm thời nhẫn nhịn.

Đây chính là sự nhất trí chung của tất cả người đứng đầu ở nhà họ Hồng.

Tuyệt đối không thể vì một Hồng Phong vô dụng mà hủy hoại đi sự nghiệp trăm năm của gia tộc họ Hồng.

“Bãi bỏ chức vị chủ nhà họ Hồng của Hồng Thừa Lương!”

“Giao Hồng Phong ra đi!”

“Giao cậu ta ra đi!”

Căn bản không cần đến Trần Bình ra tay, lúc này đám người đứng đầu ở nhà họ Hồng đã lân lượt chèn ép Hồng Thừa Lương.

Hồng Thừa Lương cầm chiếc điều khiển từ xa, hai mắt đỏ hoe nhìn đám người bội bạc vô ơn trước mặt, lạnh lùng cười dữ tợn, sau đó gầm lên: “Câm miệng! Câm miệng hết cho ——————-