Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 577: Không biết trời cao đất dày!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trân Bình nhún vai, cười nhạt nói: “Tại sao tôi không thể ở đây?”

Khi nghe thấy lời này, Tử Nhi lập tức giận muốn nổ tung, kéo chiếc váy ngang ʍôиɠ của cô †a, và sau đó nghiến răng nghiến lợi.

Cô ta nhíu mày, hai tay khoanh trước ngực, bày ra bộ dạng hung dữ, trêи mặt tràn đầy nét giêu cợt nói: “Ha ha, một tên biến thái đáng chết như mày, vừa nhìn đã thấy ngứa mắt, vậy mà cũng có thể trà trộn vào đây được, xem như cũng có chút bản lĩnh ha, chắc không phải là nhân viên ở đây đó chứ, nhân viên quét dọn vệ sinh hả?”

Tử Nhi xem thường Trần Bình, thằng cha này toàn thân ăn mặc quần áo bình thường giản dị, tuy rằng cũng không tệ lắm, nhưng so với những cậu ấm con nhà giàu và các ông chủ ở đây ngày hôm nay thì quả thật là giống một hòn đá bốc mùi trong nhà xí.

Hôi thối cực kì! Cũng hết cách rồi, người so với người lại càng tức chết người.

Trần Bình nhướng mày, có hơi bất lực.

Trước khi đến, bản thân anh đã cố ý thay một bộ quân áo, tuy không phô trương nhưng cũng không tệ lắm mà.

Nhưng ai có thể ngờ rằng, các cậu ấm con nhà giàu đến đây đêm nay, tên nào tên nấy đều khoa trương khoe của.

Nhìn theo cách này, Trân Bình quả thực là cực kỳ tâm thường.

Tử Nhi đảo đôi mắt, trợn lên, tiếp đó không kiêng nể gì mà giêu cợt: “Sao nào, không nói thêm được gì nữa rồi à? Đồ cứt thối, còn không mau tránh ra cho tao! Có bao giờ nghe câu chó ngoan không cản đường chưa, làm chậm trễ bà cô của mày đi làm chuyện lớn, sẽ cho mày biết hậu quả thế nào!”

Nói xong, Tử Nhi thô bạo đẩy Trần Bình ra, vung hai đôi chân dài thẳng tắp trăng nõn bước vào trong.

Có điêu, hành lang không quá rộng rãi Tử Nhi lại không muốn ở cùng Trần Bình nên giậm chân, tức giận nói: “Mày cố ý đúng không? Cút ngay đi!”

Trân Bình cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi không có chọc giận cô mà nhỉ? Hà cớ gì cô lại ác ý với tôi như vậy?”

Ha ha.

Tử Nhi cười khan hai tiếng, không rời đi nữa, lạnh lùng nhìn Trần Bình, liếc mắt vài lần, khinh thường nói: “Bởi vì mày là cứt thối! Tao đã thấy nhiều loại rác rưởi như mày rồi, ngày nào cũng được loại người hâm mộ não tàn này tặng quà, phiên phức chết đi được, một đám cứt thối, còn muốn tao mở mắt nhìn thẳng vào bọn chúng, tao khinh!”

Nghe thấy lời này, Trần Bình nhíu chặt mày.

Theo đó, anh không vui nói: “Dù gì cô cũng là một ngôi sao, sao có thể nói người hâm mộ cô như thế chứ?”

Tử Nhi tràn đầy khinh thường, nói: “Tao quan tâm cái đám cứt thối đó làm gì? Sao nào, một đám rác rưởi nghèo nàn, còn muốn tao nhe răng cười hi hi với bọn chúng hả?”

“Cô yêu tiên như vậy sao?”

Trần Bình hỏi tiếp.

“Không phải chuyện của mày! Cút ngay!”

Tử Nhi quá lười để phí lời với loại rác rưởi thế này, vì vậy cô ta trực tiếp đẩy Trần Bình.

Trần Bình không nhường đường.

Bởi vì lời nói của cô ta rất gây tổn thương, không phải cho bản thân anh, mà cho những người hâm mộ vô tội của cô ta. ——————-