Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 612: Tôi không muốn giả vờ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Bình nhướng mày nhìn sang, trong mắt ánh lên một tia lạnh lẽo, thản nhiên nói: “Xương cốt có cứng hay không, thử qua sẽ biết.”

Nghe vậy, hai người đàn ông vạm vỡ vung cây gậy trong tay, đánh thẳng vào cánh tay và đầu của Trần Bình! BịchI Nhưng Trần Bình đã tung ra một cú đá mạnh, trong khi một trong hai người đàn ông vạm vỡ kia còn chưa kịp phản ứng lại đã bị đá bay ra ngoài rồi ngã mạnh xuống đất! Ngay lập tức Trần Bình giơ tay lên, bàn tay to như sắt, trực tiếp bóp cổ của một tên cao lớn khác! Hạn chế được cả hai đối thủ chỉ trong một chiêu! Mà tất cả điều này xảy ra chỉ vỏn vẹn trong vài giây! Nhanh đến mức đối phương còn không kịp có một phản ứng nào! Sau đó, Trần Bình nhấc người đàn ông vạm vỡ lên, rồi quăng mạnh xuống đất.

Chứng kiến cảnh này, Tiêu Thiên Hoa sợ tới mức toát mồ hôi hột, vội vàng lãy điện thoại ở trêи bàn gọi cho ai đó.

Nhưng mà.

Nói thì chậm còn chuyện xảy đến lại quá nhanh, Trần Bình đã bước tới trước mặt Tiêu Thiên Hoa, thản nhiên lấy ống nói điện thoại trêи tay anh ta, đặt lại lên phần bàn phím điện thoại, sau đó tươi cười bày ra vẻ mặt ngây thơ nói: “Tổng giám đốc Tiêu, chẳng nhẽ những gì tôi vừa nói chưa đủ rõ ràng sao?”

Trán Tiêu Thiên Hoa đầy mô hôi lạnh, liếc mắt nhìn người đàn ông cường tráng nằm trên mặt đất một lúc lâu, gần như điên cuồng hét lên: “Mày rốt cuộc là ai, muốn làm gì? Ở đây chính là công ty giải trí Lạc Hoàng, em gái mày còn đang là nghệ sĩ của công ty, tao khuyên mày, đừng có mà vượt quá giới hạn!”

Tiêu Thiên Hoa là người nào, anh ta là tổng giám đốc của công ty giải trí Lạc Hoàng, bị người khác uy hϊế͙p͙ như vậy, đương nhiên là sẽ không phục! Nhưng mà.

Trân Bình nghe thấy những lời này, nụ cười trêи mặt trở nên cứng đờ, bất lực thở dài: “Vì sao anh lại ép tôi phải ra tay thế này?”

Vừa nói dứt câu.

Trần Bình đã túm tóc Tiêu Thiên Hoa.

Ngay sau đó, anh đập Tiêu Thiên Hoa từng cái một thật mạnh.

Tiêu Thiên Hoa cảm thấy trán sắp nổ tung, đầu cũng ong ong, máu trêи trán anh ta chảy xuống.

Trần Bình nắm lấy cổ áo của Tiêu Thiên Hoa, kéo anh ta ra, rồi trực tiếp dùng đôi chân to đá vào người anh ta, đạp anh ta xuống đất.

Phịch một tiếng, Tiêu Thiên Hoa đập mạnh vào bàn cà phê, cảm giác như cả người sắp vỡ vụn! Anh ta khó khăn đứng dậy từ trêи mặt đất, lau một ít máu trêи trán, hét vào mặt Trần Bình gần như điên cuồng: “Mày, mày quả thực muốn chết rồi!”

Sau đó, anh ta quay đầu lại hướng bên kia, nhìn Trần Cẩn đang im lặng quan sát ở đó: “Trân Cấn, bảo anh trai cô dừng lại! Anh ta đang hủy hoại tương lai của cô đấy!”

Tuy nhiên.

Trần Cẩn im lặng lắc đầu, liếc nhìn Trần Bình đang nổi điên nói: “Anh à, anh có thể nhẹ nhàng một chút được không ạ, Tổng giám đốc Tiêu đối xử với em cũng không tệ.”

——————-