Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 636: Giả vờ không xong ngược lại còn bị mất mặt



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Ông cụ Chu.”

“Chu tiên bối, ông không sao chứ?”

“Ông Chu, ngoài trời gió lớn chúng ta mau vào trong đi.”

Một đám người không ngứớt lời quan tâm đến Chu Xương Bình, trong đó có không ít người là gia chủ và con cháu của những đại gia tộc trong giới võ thuật, tất cả bọn họ đang đứng bên cạnh Chu Xương Bình cung kính chờ Chu Xương Bình bước vào sảnh trước.

“Này, Đoàn Hoành, anh cũng ở đây sao?”

Trong đó có một số đệ tử của võ thuật cổ truyền Trung Quốc đã nhận ra Đoàn Hoành, tươi cười chào hỏi.

“Anh Đoạn, sao sắc mặt anh lại xấu như vậy? Có chuyện gì à?”

Có người thấy Đoàn Hoành, vẻ mặt giống như ăn phải thức ăn bị thiêu, rất khó coi.

Có thể không khó coi sao? Bây giờ ý nghĩ muốn chết Đoàn Hoành cũng có! Anh ta ngây người nhìn ông cụ trước mặt, đúng là Chu Xương Bình của nhà họ Chul Chủ tịch Hiệp hội võ thuật cổ truyền Trung Quốc, Giám đốc Hiệp hội võ thuật thế giới, một trong bảy tinh anh duy nhất của giới võ thuật cổ truyền Trung Quốc! Đoàn Hoành trong lòng thầm măng chó, Sao miệng mình lại tiện như vậy! Lân này xong đời rồi! Hoàn toàn kết thúc rồi! Đoàn Hoành chết tiệt, đúng là tự mình hại mình! Diêm Chính Long lúc này bất đắc dĩ cười, nói: “Ông Chu, xem ra danh tiếng của ông cũng chỉ bình thường, còn có kẻ không biết ông là ai.

Chẳng qua là tên này cũng có chút tính tình, dám ở đây ba hoa.”

Hừ! Chu Xương Bình hừ lạnh một tiếng, nhìn Đoàn Hoành quát lên: “Vừa rồi cậu nói, Chu Xương Bình tôi thấy cậu còn phải gọi hai tiếng ‘cậu Đoạn đúng không?”

Đoàn Hoành bị khí thế của Chu Xương Bình dọa sợ, quỳ rạp xuống đất, không ngừng xin lỗi: “Không, không … không, không, vừa rồi tôi tôi chỉ nói bậy thôi.

Chu Xương Bình vẻ mặt lạnh lùng, tiếp tục hỏi: “Cậu còn nói, vừa rồi ở cửa gặp tôi, chính là tự tôi ra diện kiến cậu phải không?”

“Không, không phải! Là tôi nói nhảm, ông cụ Chu, tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi, tôi không nên ở đây khoác lác, tôi thật đáng chết!”

Đoàn Hoành không ngừng dập đầu giải thích.

Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt, không rõ là tại sao. ——————-