Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 725: Trần bình đến rồi!



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hồ Đức ở trong phòng, ôm Mễ Lạp vào lòng.

Anh ta đang chuẩn bị nhảy cửa sổ thì mấy người đàn ông kia đã vọt vào phòng.

Ánh mắt của Hô Đức co lại, anh ta giơ dao phay trong tay lên nhìn chăm chằm vào mấy gã trước mặt! “Đưa đứa nhỏ đây!”

Gã kia cầm đầu nói với Hồ Đức! Hồ Đức biết lúc này không thể giao Mễ Lạp cho bọn họ cho nên anh ta nhìn chằm chăm vào gã ta và quát: “Không thể nào!”

“Vậy thì đi chết đi!”

Gã cầm đầu kia hét lên một tiếng rồi ra hiệu cho ba đứa đàn em phóng thẳng tới Hồ Đức! Hồ Đức cũng không phải người bình thường, anh ta ôm Mễ Lạp đánh nhau với mấy người kial Kết quả thì không cần nói cũng biết, dù sao cũng là hai tay khó đánh bốn tay.

Rất nhanh, Hồ Đức đã rơi vào thế yếu, cả người bị đâm mấy chỗ, nhuộm đỏ cả quần áo! Nhưng Mễ Lạp nằm trong ngực anh ta vẫn yên ổn không hề có chút tổn thương nào.

Anh ta tựa vào góc tường, cơ thể từ từ ngã xuống nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bốn người trước mặt, họ cũng đã bị “Vậy thì đi chết đi!”

Gã cầm đầu kia hét lên một tiếng rồi ra hiệu cho ba đứa đàn em phóng thẳng tới Hồ Đức! Hồ Đức cũng không phải người bình thường, anh ta ôm Mễ Lạp đánh nhau với mấy người kial Kết quả thì không cần nói cũng biết, dù sao cũng là hai tay khó đánh bốn tay.

Rất nhanh, Hồ Đức đã rơi vào thế yếu, cả người bị đâm mấy chỗ, nhuộm đỏ cả quần áo! Nhưng Mễ Lạp nằm trong ngực anh ta vẫn yên ổn không hề có chút tổn thương nào.

Anh ta tựa vào góc tường, cơ thể từ từ ngã xuống nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bốn người trước mặt, họ cũng đã bị thương.

“Mẹ nó, cũng cứng đầu phết nhỉ! Tranh thủ thời gian giải quyết đi!”

Gã cầm đầu rống lên một tiếng rồi câm dao đi tới.

Hồ Đức cúi đầu nhìn Mễ Lạp đang ngủ say trong ngực mình rồi nói với mấy người kia: “Cho tao một con đường sống, tao có ba triệu!”

Gã cầm đầu nghe thế thì dừng chân lại, gã ta trừng trợn mắt nhìn chằm chằm vào Hồ Đức rồi quay đầu nhìn thoáng qua mấy anh em sau lưng.

Hiển nhiên, ba trăm vạn mà Hồ Đức nói đã khiến mấy người này dao động.

“Mày có ba triệu thật à?”

Một người trong đó hỏi.

Gã cầm đầu liếc người đó một cái, đầu co về phía sau.

Sau đó, gã lại quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Hồ Đức, cười nói: “Ba trăm vạn, sợ là không mua được mạng của mày.

Với lại, ông Long đã nói rồi, đứa bé này nhất định phải chết.”

“Ha ha, cho dù mày giết bọn tao thì cái ông Long kia sẽ cho các người ba triệu hay sao?”

Hồ Đức cười mỉa mai một tiếng, nói: “Còn nữa, mày cảm thấy xử lý bọn tao xong, ông Long sẽ bỏ qua cho mấy người?”

Câu nói này đánh thẳng vào tim đen! ——————-