Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 746: Cái giá phải trả



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe như vậy, không ít người đang có mặt hít sâu một hơi! Cậu chủ nhà họ Tôn, Tôn Trạch Diệu muốn chiến đến cùng với ông Bạch đây! Tuy nhiên, cũng rất khó để nói.

Dù sao, nhà họ Tôn không phải là một gia đình giàu có bình thường, mà là một dòng họ chiến binh! Các thành viên của nhà họ Tôn đều được trải qua huấn luyện đặc biệt để trở thành một vệ sĩ! Ở Thượng Hải, và thậm chí ở nhiều nơi ở đất nước, họ có các công ty và trại huấn luyện riêng.

Nhiều vệ sĩ đặc thù bước ra từ nhà họ Tôn đã trở thành vệ sĩ riêng cho những nhân vật lớn, có được sức mạnh và tâm ảnh hưởng nhất định.

Đặc biệt trong mười năm qua, nhà họ Tôn đã huấn luyện ra bốn vệ sĩ rất đặc biệt, tất cả đều là vệ sĩ của những người quan trọng, không thể coi thường được! Vì vậy, trong những năm gần đây nhà họ Tôn phát triển không ngừng, nhiêu người muốn hợp tác vì nể mặt bốn người vệ sĩ kia.

Bây giờ, ông Bạch và Tôn Trạch Diệu đối đầu với nhau, không thể nói trước kết quả được.

“Chậc chậc, cậu chủ nhà họ Tôn này cũng to gan đấy, dám đối mặt với ông Bạch.”

“Ông cũng không nhìn xem nhà họ Tôn là như thế nào, cho dù ông bạch là một trong ba người mạnh nhất Thượng Hải, muốn đối phó với nhà họ Tôn cũng không chắc chẳn đâu.”

“Đúng vậy, ông nội của Tôn Trạch Diệu, Tôn Thế Mậu, là người trực tiếp huấn luyện bốn vệ sĩ kia, trêи danh nghĩa là thây của bọn họ, đúng là mối quan hệ của nhà họ Tôn thì ông Bạch không thể so được.”

Khuôn mặt Tôn Trạch Diệu tràn đây vẻ đắc thăng khi anh ta nghe được những người xung quanh bàn tán.

Những người này đã tiếp thêm can đảm cho mình, có gì mà phải sợ nữa! Chỉ là một tên xã hội đen ở Thượng Hải mà thôi, tính là gì chứ! Nhà họ tôn mới là mạnh nhất Thượng Hải! Chẳng qua nhà họ Tôn vẫn luôn khiêm tốn, không để ý đến danh tiếng mà thôi.

Bởi vì nhà họ Tôn biết là các mối quan hệ của họ, đều là những quan chức cấp cao và quý tộc, đương nhiên là không thể nói thẳng ra được.

Nếu không sẽ bị để ý.

Hừ! Một tiếng hừ lạnh vang vọng cả tầng ba.

Sắc mặt Ông Bạch tái nhợt, nhìn chằm ——————-