Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 930: Kiếm vương quyền



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đỗ Sanh nhíu mày khi nghe được lời này, nói: “Cậu muốn bồi thường như thế nào cũng được, tôi sẽ thỏa mãn cậu.

Một khi tôi và cậu gây chiến, nhất định sẽ ảnh hưởng lớn.

Đây là tình huống xấu nhất của cậu và tôi.

Khi đó, tất cả các thế lực sẽ can thiệp.

Cậu nhất định phải phá vỡ thế cân bằng khó có được trong mấy chục năm sao?”

Diệp Phàm cười nói: “Đỗ Sanh, hôm nay tôi tới để lấy mạng của ông! Nhưng ông lại nhát gan thế này, chẳng lẽ đã mất đi vương khí rồi sao?”

Đồ Sanh nhíu mày, lắc đầu, thở dài nói: “Muốn chiến thì chiến.”

Vừa nói, linh khí toàn thân Đỗ Sanh trải rộng khắp mặt đất, một luồng khí thế bất phàm bay lên trời đột nhiên bộc phát, giống như một thanh kiếm sắc bén đã bị phủ bụi nhiều năm, đột nhiên ra khỏi vỏ, xuyên qua bầu trời! Có vô số âm thanh vù vù của kiếm vang lên khắp nơi! Trong chớp mắt, bao phủ trong bán kϊƈɦ mười dặm của Hán Thành, toàn bộ những đồ vật bằng kim loại bắt đầu phát ra âm thanh “ong ong”

, những chiếc lá trong sân đột nhiên trở nên cực kỳ sắc bén, giống như một thanh gươm chờ đợi để được tuốt khỏi vỏ! Kiếm vạn vật! Khí thế trêи người của Đỗ Sanh và khí chất của Diệp Phàm đột nhiên ngang hàng với nhau! Toàn bộ quảng trường của nhà họ Đỗ, vào lúc này bị hai luồng khí thế hoành hành khắp nơi, mặt đất chấn động! Diệp Phàm nhíu mày nhìn khí thế Đỗ Sanh ngày càng mạnh, cười nói: “Thì ra kiếm vương khu vực thứ tư năm đó chính là ông!”

Sắc mặt Đỗ Sanh thản nhiên, vẫn chắp tay sau lưng, bộ dạng khó lường.

Ông ta nhìn Diệp Phàm chằm chằm và nói: “Diệp Phàm, chuyện xảy ra hôi đó đã có kết luận rồi, sao cậu không cho qua? Chẳng lẽ phải sống chết báo thù mới bỏ qua được chuyện năm đó?”

Trần Bình chế nhạo nói: “Điều tôi ghét nhất chính là sự đạo đức giả của ông, nếu không phải nhà họ Đỗ cố ý che giấu, em gái tôi sẽ không chết thảm ở đó! Ông bảo tôi bỏ qua, nhưng tôi có thể bỏ qua thế nào đây? Diệp Phàm tôi chiến đấu với Đỗ Sanh ông chỉ là bước đầu tiên trong hành trình trả thù những người đó của tôi.”

Đỗ Sanh im lặng, trong mắt phát ra kiếm ý màu bạc lạnh lẽo.

Một lúc sau, ông ta khẽ nâng tay phải lên, lắc đầu nói: “Xem ra chúng ta không tránh khỏi một trận chiến.”

Sau đó, Đỗ Sanh nhướng mày, toàn thân linh khí đột nhiên tỏa ra đến mức cao nhất, toàn thân cũng cuồng bạo một cỗ khí tức, ông ta tức giận hét lên: “Kiếm đến!”

——————-