Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 962: Sắp xếp



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tất cả mọi người đều nghe thấy được tiếng cha này.

Trần Chiến là người đầu tiên bật cười, dmm quay đầu nhìn cậu ấy với vẻ giận dữ, sau đó tức tới giậm chân rồi rời đi khỏi nơi này.

Trần Bình thấy dmm đi khỏi thì nụ cười trêu tức ở trêи môi cũng dần biến thành sự lạnh lùng.

“Bước tiếp theo anh tính sao?”

Trân Chiến đi tới, cậu ấy thu lại thái độ ngông nghênh của mình.

“Tra người đứng sau cô ta.

Kỳ Lân các của Tổng cục Cửu châu, Trần Bình tôi đây đã nhớ kỹ mãy người rồi.”

Trần Bình nói với một nụ cười đầy lạnh lùng.

Trân Chiến gật đầu: “Vâng, anh cứ giao chuyện này cho em.”

Trần Bình ừ một tiếng rồi quay về phía Thẩm Chính Nghiệp, anh cười rồi khom người nói: “Đại tướng Thẩm, làm phiền ông phải đi một chuyến rồi.”

Thẩm Chính Nghiệp hoảng sợ, ông ta vội vàng khom người trả lời: “Anh Trân nói gì thế, nếu không phải là Tiêu chí Tôn tự mình liên lạc với tôi thì tôi cũng không biết đám cấp dưới ngu ngốc này dám bắt anh Trần đây.”

Trần Bình nhíu mày, anh hỏi ngược lại: “Thầy ư?”

Thẩm Chính Nghiệp gật đầu: “Đúng thế, Tiêu Chí Tôn tự mình liên lạc với tôi, có thể nhìn ra được địa vị của anh Trần đây trong lòng Tiêu Chí Tôn đó.”

Trần Bình gật đầu rồi nói chuyện với Thẩm Chính Nghiệp thêm vài câu, sau đó lại được ông ta phái chuyên cơ hộ tống về Thượng Hải.

Trêи trực thăng, Trần Bình nói với Trần Chiến đang bắt chéo chân ngủ ở bên cạnh: “Em không có ý định trở về à?”

Trần Chiến lầm bầm vài tiếng rồi nói: “Không vê, Nam Lĩnh không phải là nơi dành cho người ở.

Mệt quá rồi, vẫn là bên ngoài phồn hoa thoải mái tự do hơn.”

Trân Bình cười hai tiếng rồi nói: ‘Em không sợ đến lúc đó thầy tự mình tới bắt em về à?”

Trần Chiến nghe thấy chữ thây như chuột nhìn thấy mèo vậy, cậu ấy vội vàng ngồi thẳng người dậy rồi dùng nét mặt lấy lòng nói với Trần Bình rằng: “Anh, lần này cho dù thế nào anh cũng phải giúp em.

Em thật sự không muốn trở về đâu, không thì để em ở chơi với anh mấy ngày cũng được.”

Trần Bình không còn cách nào khác, thằng em họ này của anh dù đã rèn luyện nhiều năm thế rồi nhưng vẫn còn quá ham chơi.

“Thôi được rồi, nhưng em phải hứa với anh một chuyện.

Đến Thượng Hải rồi thì không thể tùy tiện lộ ra thân phận của mình, nhất là với chị dâu em, biết chưa?”

Trần Bình nói. ——————-