Người Tình Bí Mật Của Hoắc Tổng

Chương 467: Lấy được đồ



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Nếu chuyện này đã bị phát hiện, chắc chắn sẽ càng cảnh giác nghiêm ngặt hơn trước, vậy cơ hội để anh ta bước vào thư phòng này một lần nữa, gần như là bằng không!

“Mẹ hành động rất nhanh, không cần con phải nói, con lo xử lý tài liệu của con đi, đừng có tò mò mẹ đang làm gì, cũng đừng có nghe ngóng động tĩnh của mẹ, thứ mà con mang ra ngoài quản gia chắc chắn sẽ kiểm tra, một khi phát hiện ra sai sót, hậu quả chỉ càng nghiêm trọng hơn mà thôi.”

Gõ vào đầu Dương Thừa Húc một cái, Hứa Minh Ngọc nhanh nhẹn dứt khoát chui vào trong, dưới cái bàn gỗ khổng lồ trước mặt, ngồi xổm xuống bắt đầu tìm kiếm.

Trí tò mò của Dương Thừa Húc liền bị khơi gợi lên, trái tim giống như bị chiếc lông vũ mềm mại lướt qua, ngứa ngáy khó chịu, có cảm giác như dưới ghế bị một chiếc kim cắm lên, không thể ngồi yên được, bộ dáng gấp gáp vò đầu bứt tai giống hệt như con khỉ.

Nhưng mà anh ta cũng coi như vẫn còn chút đạo đức nghề nghiệp, dẫu sao cũng chỉ là xử lý mấy việc theo thói quen mà thôi, chỉ mười phút sau liền nhanh chóng đắm chìm trong đó, ngay cả tiếng gõ cửa “cốc cốc cốc” rất lớn cách đó không xa cũng không làm anh ta hoàn hồn. Mời đọc truyện trên truyen99.vip

Chớp mắt một cái đã trôi qua hai tiếng đồng hồ, Dương Thừa Húc còn chưa kịp đi gọi người, Hứa Minh Ngọc đã bước tới vỗ vỗ lên vai anh ta.

“Đã tìm thấy thứ đó rồi, nhưng mà muốn mang nó ra ngoài thật không dễ dàng, mẹ không biết mật mã.”

“Bà tìm được cái két sắt đó rồi à, nó ở đâu, đưa tôi đi xem với!” Mới có hai tiếng đồng hồ mà đã tìm ra rồi, tối hôm qua anh ta ở đây tiêu tốn thời gian cả một đêm vẫn không hề có chút mạnh mối nào, cho nên phải nói đây chính là kỹ thuật chuyên môn đó sao!

Hứa Minh Ngọc đưa Dương Thừa Húc vẫn còn đang ngơ ngác đi vào trong góc tường, sau khi lấy một vài cuốn sách ra khỏi giá sách rồi lại sắp xếp lại một lần, hai tay dùng lực đẩy giá sách ra, đằng sau liền lộ ra một chiếc két sắt màu đen cao bằng nửa người.

Ánh đèn chiếu xuống, phát ra ánh sáng lạnh lẽo, giống hệt như một thanh kiếm, cắm thẳng vào trái tim Dương Thừa Húc.

Đồ ở đó đã tìm được rồi, nếu mang đi không được, vậy thì anh ta thật sự là kẻ ngu bẩm sinh mà! Hai người ghé đầu vào nhau, cùng nhìn chằm chằm chiếc két sắt một lúc lâu, nhưng mà Dương Thừa Húc càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc, mặc dù thứ đồ chơi này đã lớn hơn rất nhiều lần, nhưng mà hình như giống hệt với chiếc két sắt mà lúc trước bố đã giao cho anh ta, vậy có khi nào mật mã cũng là

Chẳng biết sao lại nảy ra suy nghĩ như vậy, động tác trên tay cũng không hề có chút lạ lẫm, nhập liền một dãy số lên trên, két sắt có phản ứng sau đó vang lên một tiếng “click!”, két sắt cứ thế mà bị mở ra, ánh sáng màu xanh bên trong phản chiếu lên khuôn mặt của cả hai người.

Hứa Minh Ngọc giật mình sững sờ, nhướn mày nhìn anh ta: “Làm sao con biết được mật mã này.” Lúc bà ta tìm thấy cái két sắt này, đã thử nhập mật mã rất nhiều lần, nhưng không có lần nào chính xác cả, Dương Thừa Húc chỉ mới nhập một lần đã đúng, vậy chắc chắn là đã biết mật khẩu rồi.

“Chiếc két sắt này giống hệt chiếc két sắt mà bố nhờ tôi cất giữ giúp ông, chỉ có điều kích thước tỷ lệ được phóng to lên mấy lần, lúc đó tôi cũng đã mất không ít công sức để giải mã được mật mã của chiếc két sắt đó, tôi nghĩ, nếu hình dạng giống nhau, vậy mật mã chắc cũng giống nhau.”

Vừa nói Dương Thừa Húc vừa nhún vai, bĩu môi, trên mặt còn mang theo chút kiêu ngạo, sau đó thì nhoài cả nửa người trên vào bên trong, lục lại một lúc, đồ bên trong thật sự không hề ít, tầng phía trên cùng đều là mấy thứ tài liệu văn kiện các loại.

Tầng phía dưới thì có đồ trang sức, bất động sản, ngân phiếu và cả tiền mặt, tất cả mọi thứ đều tượng trưng cho cuộc sống tranh giành chồng chất hối hả của người giàu có, khiến Dương Thừa Húc nảy sinh cảm giác muốn phung phí của trời, nhưng mà anh ta lắc lắc đầu, nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Anh ta đến đây để tìm tin tức, mấy thứ tiền bạc như này, tương lai sau này vẫn còn cơ hội, nhất thời không thể vội vàng được.

Hai người khẩn trương nhanh chóng kiểm tra một lượt tất cả các tài liệu bên trong, lấy ra một phần tư văn kiện, giả vờ như là tài liệu mà Dương Thừa Húc muốn đem về nhà xử lý, rồi lại lấy tài liệu ở bên ngoài nhét vào trong để lấp chỗ trống, hai người không chút sơ hở đem đồ đạc đi ra ngoài.

Sau khi trở về đến biệt thự, Dương Thừa Húc không nhịn rút lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Hoắc Hải Phong ngay lập tức.

Lúc cuộc điện thoại này gọi đến, Hoắc Hải Phong vẫn còn đang ngủ, trời vừa mới hửng sáng một chút, sắc trời vẫn còn rất sớm, anh cau mày liếc nhìn một cái, mặc thêm một chiếc áo khoác, bước ra ngoài nhận điện thoại, chỉ có điều giọng điệu không được tốt như bình thường: “Nói đi!”

“Thứ anh muốn tôi đã tìm được rồi, khi nào anh sẽ thả bố của tôi ra!” Mời đọc truyện trên truyen99.vip

Giọng điệu của Dương Thừa Húc đầy kích động, cánh tay vẫn đang vô thức run rẩy, nhưng lại gắt gao ôm chặt tài liệu trong tay.

“Tôi cần kiểm tra tính xác thực, anh về trước đi, Dương Minh Hạo tôi tạm thời giữ lại cho anh.” Nói xong Hoắc Hải Phong trực tiếp nhấn nút ngắt cuộc gọi.

Đứng ở bên ngoài thưởng thức cảnh mặt trời mọc một lúc, sau đó anh mới nheo mắt trở về phòng, hành động của Dương Thừa Húc nhanh hơn so với tưởng tượng của anh một chút, nhưng mà tìm được vào lúc này cũng tốt, không biết Abel ở bên kia định ra tay như thế nào, nói không chừng có thể có được tin tức từ điểm này.

Sau khi nhanh chóng chỉnh đốn lại tâm trạng, Hoắc Hải Phong hừ lạnh một tiếng quay trở vào phòng, ôm lấy cô gái nhỏ nhỏ mềm mềm trong tay tiếp tục ngủ tiếp.

Điện thoại đã bị ngắt, Dương Thừa Húc vẫn giữ nguyên tư thế cầm điện thoại, chỉ có điều vẻ mặt cứng đờ, nhưng rất nhanh liền hoàn hồn trở lại, hồi hộp lo lắng đi tới đi lui trong phòng khách, cuối cùng, hai tay run rẩy đặt cho mình một tấm vé.

“Tôi phải đi tìm Hoắc Hải Phong, tôi phải đưa bố tôi trở về, nếu như bà muốn gặp ông ấy thì cứ ngoan ngoãn chờ ở đây đi!”

Nói xong câu này, Dương Thừa Húc còn không kịp thu dọn đồ đạc, chỉ dùng một chiếc túi bỏ hết tất cả giấy tờ vào bên trong, rồi đi thẳng ra ngoài.

Trần Mộc Châu đứng trên cầu thang quan sát cả quá trình, nhưng không hề nói một câu nào, cho đến khi Dương Thừa Húc đi rồi, cô ta mới chậm rãi bước xuống.

“Dì Minh Ngọc, dì thật sự không muốn đi cùng cháu sao. Dương Thừa Húc đã đi rồi, nếu muốn đi thì bây giờ chính là cơ hội tốt nhất, nếu bỏ lỡ, thì không biết lần tới sẽ là lúc nào, cho nên dẫu Trần Mộc Châu có hơi không nỡ, nhưng vẫn không hề có ý định ở lại.

“Nếu như dì không ở lại, Hải Phong nhất định sẽ đi tìm cháu, dì ở lại còn có thể giúp cháu che giấu qua mắt, tối hôm nay sẽ đưa cháu đi.”

Hứa Minh Ngọc kéo tay cô ta, nụ cười trên mặt trở nên chân thành hơn nhiều, chắc là do nghe nói Dương Minh Hạo có thể trở về rồi, hoặc chắc do bà ta suy nghĩ rằng có thể đi được người nào thì cứ đi, nói tóm lại là bằng cách