Cô cứng đờ tại chỗ đối diện với hắn, có thể nhìn ra từ trong mắt hắn không có nửa phần tình nghĩa ngày xưa mà chỉ có khinh bỉ.
Hắn cảm thấy cô đi theo Lâm Trạch Thần, cho nên cảm thấy cô bẩn?
Buồn cười, ngủ với hắn năm năm, cô không bẩn sao?
Thư Vãn bỗng nhiên có chút căm tức, cô đứng thẳng dậy, giận dỗi đưa chai rượu cho Lâm Trạch Thần.
“Lâm tổng, người ta chê em bẩn, nếu không anh giúp tôi rót cho Quý tổng một ly rượu.”
Giọng cô mềm mại, gọi hai chữ “Lâm tổng”, thiếu chút nữa làm xương cốt Lâm Trạch Thần tê dại.
Lâm Trạch Thần gãi tim gãi phổi, ôm lấy eo của cô, ở bên tai cô trấn an một câu: “Được, để tôi tới.”
Lâm Trạch Thần nhận lấy chai rượu trong tay cô, thay cô rót rượu cho Quý Tư Hàn, “Quý tổng đừng hiểu lầm, cô ấy không xuất thân từ gái bán hoa, khẳng định sạch sẽ.”
Quý Tư Hàn xì một tiếng, “Vậy sao?”
Tiếng cười nhạo này, như là hoàn toàn phủ định Thư Vãn.
Lâm Trạch Thần có chút hồ nghi liếc Quý Tư Hàn một cái.
Kỳ quái, sao anh ta lại cảm thấy Quý Tư Hàn đang cố ý nhằm vào Thư Vãn chứ?
Anh sợ Quý Tư Hàn hiểu lầm Thư Vãn, sẽ hại mình không lấy được hạng mục, vội vàng tươi cười giải thích lần nữa: “Tôi đã nghiệm chứng, tuyệt đối thuần khiết.”