Người Tình Của Quý Tổng

Chương 150: Cho anh một cơ hội nữa thôi



A Lan không thể trả lời câu nói này, chỉ đành cười nhạt nhìn Sam Sam, làm cho Sam Sam dựng tóc gáy.

Sau khi bảo hai người ngồi xuống sô pha, Sam Sam xoay người đi gõ cửa phòng Thư Vẫn.

"Vãn Vấn, có người tìm cậu."

Thư Vãn ở trong phòng, khi có người mở cửa nhà tiến vào thì cô cũng đã mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Cuộc đối thoại của bọn họ bên ngoài, tất nhiên cô cũng nghe thấy, chỉ là cô không có sức để đứng lên.

Lúc này cô muốn chống người ngồi lên, Sam Sam cũng đã mở cửa đi vào.

Thấy dáng vẻ cô muốn ngồi dậy lại không dậy nổi, Sam Sam lập tức chạy tới.

"Vấn Vấn làm sao vậy?"

Cố Cảnh Thâm và A Lan sau khi nghe tiếng động cũng đi vào.

Cố Cảnh Thâm muốn tiến lên, lại bị A Lan giành trước một bước: "Anh là bác sĩ hay tôi là bác sĩ, tránh sang một bên.”

Cố Cảnh Thâm bị đẩy sang một bên, A Lan bước nhanh tới, giơ tay sờ trán Thư Vấn, rồi lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể cho cô.

"Dầm mưa phải không?"

Nhiệt độ không cao lắm, nhưng đối với Thư Vãn thì nhiệt độ này có thể lấy mạng cô.

Là mắc mưa lúc đi ra khỏi biệt thự nhà họ Quý, lúc ấy Cố Cảnh Thâm đã dùng áo khoác che mưa cho cô nhưng vẫn bị ướt một chút.

Vẻ mặt Cố Cảnh Thâm đầy tự trách, muốn tiến lên nắm lấy tay cô nhưng lại bị Thư Vấn né tránh.

Trước mặt A Lan, Thư Vẫn sợ bị lộ cho nên cũng chỉ tránh tiếp xúc với Cố Cảnh Thâm chứ không đuổi anh ta đi.

Sự phản kháng của cô giống như cái gai đâm vào trong lòng Cố Cảnh Thâm.

Vãn Vấn sẽ không thể nào giống như trước nữa...

Cô đã từng giao hẹn với anh ta, nếu cô nói những lời cay nghiệt khi tức giận thì đừng coi đó là sự thật.

Chờ cô nguôi giận, anh ta quay lại dỗ dành cô một chút thì cô nhất định sẽ tha thứ cho anh ta.

Nhưng anh ta đã canh giữ ở cửa cả buổi tối, vấn không thể dỗ được Vấn Vấn...

A Lan tất nhiên nhìn thấy động tác nhỏ của hai người, đáy mắt không khỏi hiện lên vẻ thắc mắc.

Chỉ là cô ấy đang tìm cớ đến khám bệnh cho. Thư Vẫn nên tất nhiên sẽ không hỏi thêm cái gì.

"Chỉ sốt nhẹ, uống chút thuốc hạ sốt là được rồi.

Sau khi thay Thư Vãn đo nhiệt độ cơ thể và cho thuốc hạ sốt, rồi giao cái túi với mấy hộp thuốc kia cho cô.

"Đây là thứ cô đánh rơi ở chỗ tổng giám đốc Quý, anh ta bảo tôi trả lại cho cô..."

Vốn A Lan còn muốn đưa cho Thư Vấn thêm mấy hộp thuốc nữa, nhưng thấy Thư Vấn liên tục nháy mắt với mình, dường như không muốn để cho hai người khác trong phòng biết bệnh của cô, vì thế A Lan cũng không lấy ra.

“Cảm ơn."

Thư Vãn cảm ơn A Lan đã giấu diếm chuyện bệnh tình giúp cô.

A Lan nghe ra, nháy mắt với cô: “Không cần cảm ơn”

Thư Vấn nhìn qua chiếc áo khoác trên bàn, "Bác sĩ Chu, phiền cô mang bộ quần áo kia về cho anh

ta. A Lan nhìn theo tầm mắt của cô.

Đây là áo khoác của tổng giám đốc Quý, sao lại ở chỗ Thư Vãn?

Theo logic bọn họ đã tách ra thì sao cô còn có thể khoác áo khoác của hắn?

Trong lòng A Lan có rất nhiều thắc mắc, lại không tiện mở miệng hỏi, chỉ gật đầu, rồi cầm lấy áo khoác kia sau đó xách hòm thuốc rời đi.

Sam Sam nghe thấy Thư Vãn chỉ sốt nhẹ không có gì đáng ngại, mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy ngồi trước giường bệnh đỡ Thư Vẫn dậy, rồi lấy thuốc hạ sốt và rót một ly nước cho cô.

Thư Vãn uống thuốc xong, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Cảnh Thâm đứng bên giường giống như một pho tượng: "Anh đi đi.”

Trái tim Cố Cảnh Thâm cứng lại, đường hô hấp như bị thứ gì đó bóp nghẹt, khiến anh ta không thở nổi.

Vừa rồi cô không đuổi hắn đi là vì có A Lan ở đây, sợ A Lan nói cho Quý Tư Hàn biết.

Cô bận tâm đến cảm nhận của Quý Tư Hàn, nhưng lại không bận tâm đến anh ta.

Trong lòng cô, rốt cuộc vẫn là Quý Tư Hàn quan trọng hơn anh ta.

Trước đây cô chỉ quan tâm anh ta đột nhiên đá anh ta ra ngoài cuộc, rồi lại quan tâm người đàn ông khác.

Cố Cảnh Thâm làm sao có thể chấp nhận điều này, Tống Tư Việt của trước đây làm sao chấp nhận được?

Mắt anh ta đỏ hoe, nhìn chằm chăm khuôn mặt tái nhợt của Thư Vãn: "Vấn Vãn, cho anh một cơ hội nữa thôi..."

Thư Vãn mặt không chút thay đổi nói: "Lời tôi cần nói đã nói rõ ràng với anh rồi, đừng ép tôi và anh phải trở mặt.”

Sam Sam nghe đến đây cũng hiểu được, Thư Văn sẽ không tha thứ cho Cố Cảnh Thâm, vì thế đứng dậy nói với anh ta: "Anh về trước đi”