Người Tình Của Quý Tổng

Chương 187: Muốn mang cô về nhà



Tích...

Tiếng tâm điện chói tai vang lên. Người nằm trên bàn giải phẫu cứ như vậy rời đi.

Sam Sam khóc đến ngất đi, A Lan hoảng hốt, vội vàng đưa cô ấy về phòng bệnh.

Chỉ có Cố Cảnh Thâm vẫn duy trì tư thế quỳ xuống đất như cũ, anh ta không nhúc nhích, ánh mắt vẫn nhìn lên bàn giải phẫu.

Sau mấy phút nhìn cô, Cố Cảnh Thâm ôm cơ thể mềm lại kia lên rồi đi ra ngoài.

A Lan ở phòng cấp cứu bên cạnh vội vàng tiến lên ngăn anh ta lại: "Cố tổng, di ngôn cuối cùng của Thư tiểu thư là hỏa táng..."

Cố Cảnh Thâm chết lặng, nhìn cô ấy một cái: 'Tôi biết."

Anh ta cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia, nói khẽ: "Tôi chỉ muốn đi thay bộ quần áo khác cho cô ấy mà thôi"

Quần áo của Vấn Vấn nhà anh ta bị máu tươi trên tay Cố Cảnh Thâm vấy bẩn, Vẫn Văn thích cái đẹp, chäc chản không muốn mặc quần áo như vậy để hỏa táng.

Dáng vẻ Cố Cảnh Thâm trầm tĩnh bình ổn khiến A Lan kinh ngạc, không phải Cố Cảnh Thâm rất yêu Thư tiểu thư sao? Sao lại bình tính như vậy chứ?

A Lan nhìn bóng lưng xa dần của Cố Cảnh Thâm, nghĩ ít nhất anh ta còn ở bên cạnh Thư Vẫn vào đoạn đường cuối cùng, còn Quý Tư Hàn ngay cả bóng cũng không nhìn thấy.

Sự kinh ngạc trong lòng A Lan dần nhạt xuống, đàn ông luôn bạc tình như vậy, đừng nên ôm bất kì hi vọng nào với bọn họ...

Cố Cảnh Thâm ôm Thư Văn về phòng bệnh, anh ta giúp cô lau sạch người, thay một bộ quần áo sạch sẽ cho cô.

Sau khi cúi người hôn một cái lên trán Thư Vẫn, anh ta đưa thẻ căn cước của cô cho vệ sĩ đi khai giấy báo tử.

Giây phút đưa chứng minh, vẻ mặt Cố Cảnh Thâm rất bình tĩnh, anh ta chỉ ôm lấy Thư Vấn rồi đi đến phòng hỏa

táng trong bệnh viện.

Anh ta tự mình đưa cô đi hỏa táng, khi Cố Cảnh Thâm định đi vào trong, nhân viên đã ngăn anh ta lại.

"Tiên sinh, không thể vào trong này được, phần thiêu hủy tiếp theo giao cho chúng tôi đi...

Cố Cảnh Thâm chỉ có thể dừng bước ngoài phòng thiêu, nhìn Thư Vấn bị nhân viên đẩy vào trong.

Bên trong có rất nhiều lò thiêu, các lò gần với cửa kính đang làm việc, chỉ còn lò trong cùng còn trống.

Anh ta tận mắt thấy nhân viên công tác gạt mấy công tắc xuống rồi đẩy Thư Vẫn vào trong lò.

Giờ phút này tâm trạng bình tĩnh của Cố Cảnh Thâm cũng bị xé nát.

Anh ta đột nhiên mất kiểm soát như người điên, không quan tâm gì hết mà lao vào bên trong...

"Dừng lại! Không cho phép thiêu cô ấy!"

Anh ta tan nát cõi lòng gào lên nhưng lại bị rất nhiều người ngăn bên ngoài.

"Tiên sinh, đã bật công tắc thiêu rồi, không thể dừng lại được, mong anh nén bi thương!”

Bọn họ đều khuyên Cố Cảnh Thâm, vệ sĩ cũng cản anh ta lại, nhưng cái gì anh ta cũng không nghe, chỉ liều mạng tránh bọn họ.

Anh ta muốn mang cô về nhà, dù chỉ là một cõ thi thể lạnh lẽo anh ta cũng muốn mang cô về!!!

"Lão Cố, đừng như vậy..."

Tô Ngôn nghe tin Thư Vãn chết thì vội vàng chạy đến, không ngờ lại thấy được cảnh này.

Trong trí nhớ của anh ta, Cố Cảnh Thâm luôn là người nho nhã lịch sự, lúc nào cũng lạnh lùng làm hết mọi chuyện, chưa bao giờ quá khích.

Nhưng Cố Cảnh Thâm bây giờ... Tô Ngôn không thể diễn tả bằng lời, chỉ cảm thấy Cố Cảnh Thâm bây giờ vô cùng điên loạn.

*Tô Ngôn..."

Anh ta nằm lấy tay Tô Ngôn, run rẩy cầu xin: "Anh là thiên tài y học, anh nhất định có cách cứu cô ấy, đúng không?"

Tô Ngôn nhìn đôi mắt đỏ bừng của Cố Cảnh Thâm, nhịn không được mà cũng đỏ mắt theo: "Lão Cố, anh tỉnh táo lại đi...

Tô Ngôn thậm chí còn không trả lời cứu được mà chỉ nói anh ta tỉnh táo lại, rõ ràng đã không còn cách nào khác.

Cố Cảnh Thâm ngã xuống đất, hai mắt tuyệt vọng nhìn chäm chằm cánh cửa sắt đóng kín kia.