Người Tình Của Quý Tổng

Chương 4: Bạch nguyệt quang của hắn



“Cái gì? Cái gì?”

Chu Chu như nghe được chuyện gì kinh thiên động địa, lôi kéo Triệu Du kích động không thôi: "Không phải nói Quý thị kia đối với nữ nhân không có hứng thú sao?”

Triệu Du cười vỗ vỗ móng vuốt Chu Chu: "Xem cô chậm tin tức chưa kìa, ngay cả chút chuyện này trong giới hào. môn cũng không biết, còn làm sao lăn lộn ở chỗ tổng giám đốc nữa!"

Chu Chu vội vàng kéo tay áo Triệu Du làm nũng: "Quỳ xuống xin chị Du chỉ giáo!

Triệu Du lúc này mới hạ giọng nói: "Quý tổng và con gái của tổng giám đốc chúng ta là thanh mai trúc mã, theo tin tức nho nhỏ, năm năm trước, Quý tổng đã cầu hôn Ninh đại tiểu thư”

“Nhưng Ninh đại tiểu thư thì sao, vì việc học mà cự tuyệt Quý tổng, hai người vì thế mà cãi nhau, năm năm qua không liên lạc, nhưng Ninh đại tiểu thư vừa về nước, Quý tổng liền tự mình ra sân bay đón người trở về, điều này cũng đủ để nói rõ Quý tổng có tình cảm sâu đậm với vị nữ tổng giám đốc

này.

Chu Chu che cái miệng nhỏ nhắn, trừng mắt hai con tròn tròn mắt to, vẻ mặt hưng phấn, "Trời ạ!”

Tim Thư Vãn cứng lại, sắc mặt trắng bệch.

Thì ra Quý Tư Hàn sớm kết thúc hiệp nghị Tình Nhân, là bởi vì Bạch Nguyệt Quang của anh đã trở lại.

Nhưng nếu hắn đã có bạch nguyệt quang, vậy tại sao năm năm trước còn có thể không chút do dự mua cô một đêm?

Thậm chí sau khi ngủ một lần, còn bức cô ký kết hiệp. nghị Tình Nhân.

Hơn nữa mỗi lần chạm vào cô, đều điên cuồng đến khó có thể tự kiềm chế.

Cô có chút không dám tin, vừa định hỏi Triệu Du là từ

nơi nào nghe được tin bát quái này, thì thấy thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc bỗng nhiên mở ra.

Trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc Hứa Hàm và mấy vị chủ quản bộ phận đi ra trước.

Bọn họ khom lưng làm tư thế mời người bên trong, "Quý tổng, Ninh tổng đã đến khu làm việc của tổng giám đốc, mời hai vị vào trong.”

Vừa dứt lời, người đàn ông mặc âu phục quý giá, toàn thân tản ra khí tức rét lạnh từ bên trong đi ra.

Ngũ quan của hän thâm thúy lập thể, tướng mạo tuyệt mỹ xuất trần, dáng người thon dài, khí chất thanh tuấn.

Giống như là quý công tử từ trong tranh đi ra, đem ưu nhã cùng lạnh lùng tập trung vào một người, làm cho người †a không dám nhìn thẳng.

Thư Vãn liếc mắt một cái liền nhận ra là Quý Tư Hàn, trái tim chợt thät chặt, hän làm sao lại đến Anh Hoa Quốc. Tế?

Đang suy nghĩ, chỉ thấy Quý Tư Hàn hơi nghiêng người vươn bàn tay về phía thang máy.

Rất nhanh, một bàn tay nhỏ bé trằng nõn đặt ở lòng bàn tay hẳn.

Anh hơi dùng sức, nắm chặt bàn tay kia kéo người phụ nữ từ trong thang máy ra.

Khi Thư Vấn nhìn thấy mặt người phụ nữ kia thì cô đã hiểu, tại sao Quý Tư Hàn lại nguyện ý mua cô một đêm.

Thì ra bộ dạng của cô và Bạch Nguyệt Quang của anh có chút tương tự, không phải rất giống nhau, chỉ là mặt mày. có chút tương tự.

Nhưng có vài phần tương tự, cũng đủ để Thư Vấn nhận rõ sự thật.

Trước kia cô còn tưởng răng Quý Tư Hàn ít nhiều có chút thích mình, không nghĩ tới anh chỉ coi cô là thế thân.

Trái tim của cô đột nhiên quặn thắt, ngay sau đó cơn đau càng lúc càng dồn dập, đau đến sắc mặt cô trắng bệch.

Chu Chu thấy thế vội vàng ân cần hỏi: "Vãn Văn, cô làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Thư Văn nhẹ nhàng lắc đầu, Chu Chu còn muốn nói gì đó, Hứa Hàm liền dẫn hai người đi tới.

Thư Văn nhanh chóng rũ mắt xuống, không dám liếc bọn họ một cái, tay đặt trên bàn phím lại không ngừng run rẩy.

Hứa Hàm giới thiệu từng người một, "Bên này là văn phòng tổng giám đốc, bên trong đều là trợ lý tổng giám đốc, sau này Ninh tổng cần gì có thể tìm các cô ấy”

Ninh tổng gật đầu, dịu dàng nói: "Chào buổi sáng các vị, tôi là CEO mới nhậm chức của các vị, tôi là Ninh Uyển.”

Ninh Uyển......

Thư Vãn nghe được cái tên này, sắc mặt càng trắng bệch.

Trong đầu cô, không ngừng hiện lên hình ảnh Quý Tư Hàn ôm cô liều chết dây dưa trên giường.

Khi đó, Quý Tư Hàn động tình, luôn ở bên tai cô gọi Vấn Vấn

(Tên của nữ chính là Thư Vấn: â#8#; tên của Ninh Uyển: *Plữïi. Hai chữ Văn và Uyển phiên âm giống nhau nhưng cách viết hoàn toàn khác.)

Bây giờ mới biết, thì ra tiếng hẳn gọi không phải Vãn 'Vãn, mà là Uyển Uyển..

Thư Văn siết chặt hai tay, móng tay thật dài vùi vào trong thịt nhưng cô lại không cảm thấy đau.

Cái loại cảm giác hít thở không thông bị người đùa bỡn lại bị người vứt bỏ cuốn theo mà đến, làm cho hốc mắt cô nhịn không được đỏ lên.

Cô thật ngu ngốc, lại bởi vì Quý Tư Hàn mà tỏ ra ôn nhu, bất trị bất giác yêu hẳn.