Người Tình Của Quý Tổng

Chương 41: Anh rốt cuộc là ai?



Lâm Trạch Thần sau khi rời khỏi tập đoàn Quý thị, cầm hợp đồng trong tay, vẻ mặt cao hứng bừng bừng.

Anh ta lấy xe từ tầng hầm, định đi thẳng đến khách sạn Đế Hào tìm Thư Vẫn.

Ai ngờ anh ta vừa mới đi được nửa đường, bỗng nhiên từ đâu lao ra mấy chục chiếc xe việt dã, bao vây lấy anh ta.

Lâm Trạch Thần lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng bỏ xe chạy trốn.

Nhưng mới vừa chạy được vài mét, một chiếc xe sang cao cấp giống như mất khống chế, trực tiếp đâm về phía Lâm Trạch Thần.

Anh ta sợ tới mức chạy trốn khắp nơi, nhưng anh ta càng chạy, xe lại càng muốn nghiền nát anh ta, dường như muốn đâm chết anh ta.

Sau khi ép anh ta vào trong góc, cửa xe mới chậm rãi mở ra.

Một người đàn ông đeo mặt nạ màu đồng vàng, từ trên xe đi xuống.

Hai chùm đèn xe cực kỳ chói mắt, chiếu vào mắt Lâm Trạch Thần.

Làm cho anh ta không thấy rõ dáng vẻ của người đàn ông kia, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra đây là một thiếu niên mặc trang

phục rộng thùng thình.

Sở dĩ anh ta đoán người đàn ông này là thiếu niên, là bởi vì tóc hay cách ăn mặc, đều tràn ngập cảm giác thiếu niên.

Lâm Trạch Thần nhìn thiếu niên kia, đoán đối phương nhất định là công tử của gia tộc nào đó.

Ở thành phố A, Lâm gia là ông trùm, một tên ăn chơi trác táng cũng dám đụng vào anh ta sao?

Đây là ăn gan hùm mật gấu à?!

“Nhóc con, cậu có biết tôi là ai không?!”

Lâm Trạch Thần đoán đối phương không nhận ra mình, bằng không sẽ không dám chặn anh ta lại!

Người nọ hơi nghiêng đầu, động tác có chút tùy tiện khiêu khích.

“Biết.” Thanh âm của hẳn rất khàn, đây là cố ý giả giọng.

Lâm Trạch Thần thấy người trước mặt không dám dùng mặt thật để nói chuyện với mình, đoán chäc đối phương không có bản lĩnh gì, cho nên cũng dần lấy lại bình tĩnh.

Anh ta từ trên mặt đất đứng lên, vênh váo tự đắc đi tới trước mặt người đàn ông kia, chỉ vào mũi người đàn ông cả giận nói: "Nhóc con, nếu biết tôi là ai còn dám giở trò với tôi, có phải ngại mình sống quá lâu rồi không?”

Người đàn ông cười lạnh một tiếng, chỉ hơi giơ tay ra hiệu, vệ sĩ đứng phía sau hẳn lập tức tiến lên, túm lấy ngón tay Lâm Trạch Thần.

Lâm Trạch Thần không kịp phản ứng, không biết đối phương muốn làm gì, chỉ thấy vệ sĩ bỗng nhiên lấy ra một con dao, trực tiếp chặt đứt ngón tay vừa chỉ vào người đàn ông.

Động tác quá nhanh quá dứt khoát, Lâm Trạch Thần chưa hiểu chuyện gì xảy ra liền mất đi một ngón tay!

Lâm Trạch Thần thét đến chói tai.

Anh ta còn tưởng răng bọn họ không dám động đến mình, không ngờ lại hành động nhanh gọn như vậy.

Người đàn ông trước mắt này căn bản không phải thiếu gia ăn chơi trác táng của gia tộc nào đó, mà là một tên giết người không chớp mắt!

Nhưng mà, Lâm Trạch Thần không nghĩ tới đây chỉ là khởi đầu.

“Tiên sinh.”

Tên vệ sĩ vừa chém ngón tay Lâm Trạch Thần xong, cung kính đưa dao trả lại cho người đàn ông.

Người đàn ông nhận con dao, lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau vết máu trên đó.

Ngay sau đó, anh ta chậm rãi bước đôi chân dài của mình đi về phía Lâm Trạch Thần.

Nhìn thân hình cao lớn đi về phía mình, Lâm Trạch Thần sợ tới mức sắc mặt trằng bệch.

“Anh...... anh rốt cuộc là ai? Tại sao lại hạ thủ với tôi?!

Không sai, Lâm Trạch Thần dùng rất nhiều thủ đoạn tàn nhẫn, ngủ với rất nhiều phụ nữ.

Nhưng phụ nữ anh ta chơi đều không có bối cảnh gì, những phụ nữ đó không thể nào có người chống lưng được.

Người này nhất định là có thù oán với Lâm gia, mới tới tìm anh ta trả thù!

Người đàn ông không đáp lại, chỉ đi thẳng đến gần anh ta, Lâm Trạch Thần thấy thế, ôm chặt ngón tay, vội vàng lui về phía sau.

Nhưng chỉ lui được vài bước, đã có mấy vệ sĩ mặc đồng phục màu đen, trên cà vạt có khắc ký hiệu 'S' chặn đường đi của anh ta.

Lâm Trạch Thần không thể lùi thêm nữa, chỉ có thể đối diện với người đàn ông đeo mặt nạ kim đồng kia.

“Anh đã chặt đứt một ngón tay của tôi, rốt cuộc còn muốn làm gì nữa?!”