Thư Vấn nghĩ anh ta vừa giúp mình, vẫn nói tiếng cảm ơn: "Cố tổng, cảm ơn anh vừa mới giúp tôi nói chuyện.”
Nghe được giọng nói xa cách khách khí của cô, cảm xúc mất mát của Cố Cảnh Thâm càng sâu sắc.
Anh ta nhìn sườn mặt hơi sưng của Thư Vẫn, áy náy nói: "Là tôi làm cô thất vọng, nếu không phải vì tôi, cô cũng sẽ không bị đánh.”
Đôi mắt lãnh đạm như sứ giả địa ngục, không có chút cảm xúc nào của một người còn sống.
Quý Lương Xuyên ngồi ở ghế sau, không thấy rõ thần sắc của hắn, chỉ cảm thấy hắn dừng ở chỗ này là vì chờ Thư Vẫn.
Anh ta có chút tò mò không tự chủ hỏi: "Anh hai vì sao còn chưa đi?”
Đại khái im lặng vài giây, bên trong xe mới vang lên giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông: "Chờ Tô Thanh”
Vừa rồi Tô Thanh nói rơi đồ ở Ôn gia, phải quay lại lấy.
Nhưng Quý Lương Xuyên lại cảm thấy cái cớ này rất nát, Tô Thanh ngồi xe của vệ sĩ trở về là được rồi, hän không cần phải ở chỗ này chờ một trợ lý chứ?
Tuy rằng trợ lý này lớn lên từ nhỏ với hắn, nhưng chút chuyện nhỏ này, không cần nhiều người chờ ở cái góc xỏ xỉnh này chứ?
Trong lòng Quý Lương Xuyên càng cảm thấy bất an: "Anh hai, không phải anh thật sự thích Thư tiểu thư chứ?”
Anh ta cho rằng Quý Tư Hàn sẽ phủ nhận, nhưng anh lại bỗng nhiên trả lời một câu: "Thật sự thích thì sao?”
Quý Lương Xuyên hoảng sợ, vội vàng ngồi thẳng người, khẩn trương không thôi khuyên bảo: "Anh hai, anh đừng làm bậy mà nghĩ không thông, nếu anh thật sự thích cô ấy, thì cô ấy sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, tuy rằng cô ấy không được xem là tốt lắm, nhưng chúng ta cũng không muốn nhìn thấy máu tanh nữa.”
Quý Tư Hàn nghe vậy, Hắn quay đầu nhìn Quý Lương Xuyên, trên khuôn mặt lập thể tinh xảo, mang theo nụ cười.
“Lão Thất, cậu vẫn dễ lừa gạt như thời niên thiếu.”
Quý Lương Xuyên từ trên mặt hắn nhìn ra ý vui đùa, thần kinh căng thẳng lúc này mới thả lỏng xuống.
Nhưng vẻ mặt anh ta vẫn nghiêm túc, nhắc nhở Quý Tư Hàn: "Anh hai, sau này đừng nói những lời như vậy trước mặt người khác.”
Ở trước mặt anh ta nói thì không sao, nhưng nếu rơi vào tai người khác Quý gia vĩnh viễn sẽ không bình yên. Quý Tư Hàn thu hồi tầm mắt, trong con ngươi lãnh đạm lộ ra tuyệt vọng sâu không thấy đáy.