Người Tình Muốn Bỏ Trốn Của Hoàng Đế

Chương 10: Cầu xin



Thái hậu Monica đang ung dung cho thú cưng yêu thích của bà là một con chim núi lông xanh dương ăn, thì Sofie cùng với Luna bước vào. Sofie bảo có chuyện cần nói với Thái hậu

Monica cho tất cả người hầu đi ra ngoài, Sofie ngồi uỵch xuống ghế sofa, vẻ mặt không được thoải mái. Cô nói quả thực quý cô Elmer rất xinh đẹp, đến bản thân Sofie còn bất ngờ khi cô ta xuất hiện.

" Anh trai... mê muội cô ta là điều hoàn toàn hợp lý. Thưa mẹ, con thấy không ưa người Elmer đó vì cô ta dám phớt lờ lời mời của công nương Vincennes, ngày càng không xem ai ra gì. Sau này cũng sẽ tới lượt chúng ta thôi! " Sofie khoanh tay hặm hực, Thái hậu Monica vẫn rất bình tĩnh, cho đến khi thú cưng được ăn no.

" Thứ gì càng đẹp thì càng dễ chán. Và Eugene là một người như vậy, lúc nhỏ có vị quý tộc đã tặng cho ngài ấy chiếc thuyền bườm rất to, làm bằng gỗ quý với các chi tiết cầu kỳ, tinh xảo "

" Eugene rất thích và luôn ngắm nó mỗi khi ngài được rảnh rỗi sau những buổi học thừa kế. Nhưng chỉ sang nửa tháng thì số phận của chiếc thuyền cũng bị chuyển đi nơi khác. Và Eugene không đến tìm nó nữa! "

Thái hậu Monica kể lại với giọng truyền cảm và tràn đầy tự tin. Bà còn khuyên công nương Vincennes không cần phải lo lắng, người con dâu mà bà chọn chỉ có mỗi mình cô. Eugene vẫn còn trẻ, chưa muốn kết hôn là ý của ngài ấy.

Khi nào bệ hạ trưởng thành hơn bây giờ, ngài ấy sẽ thấy được sự quan trọng của hôn nhân và tạo ra người nối dỗi. Thái hậu Monica đem ra một chiếc hộp đưa cho Luna, đây là quà mà bà đã mua trong chuyến du lịch.

" Một chiếc vòng cổ làm bằng bạc đính những hạt pha lê. Thái hậu, người thực sự tặng tôi thứ này sao? " Luna ngạc nhiên khi mở nó ra xem.

" Tất nhiên rồi công nương Vincennes, hãy mang nó và tham dự đại tiệc hoàng cung! " Monica chạm tay vào vai của Luna, bà nhẹ nhàng đáp lời.

Luna Vincennes sau khi trở về phòng liền khoe với công tước món quà mà Thái hậu tặng. Ông cũng rất vui xoa đầu con gái, tuy món này có thể mua bất cứ lúc nào, nhưng vì là quà của Thái hậu nên nó đặc biệt hơn gấp nhiều lần.

Luna cũng rất hãnh diện vì bản thân được mọi người yêu quý, bọn họ trân trọng và kính nể cô không thua gì hoàng gia. Và Luna Vincennes hài lòng với điều đó, cô gặp hoàng đế Eugene từ bé.

Ngưỡng mộ tài năng và nhan sắc của bệ hạ, nhất quyết từ chối các lá thư cầu hôn gửi đến nhà. Bởi vì Luna cho rằng chỉ có hoàng đế Eugene là người xứng đáng với cô nhất.

Kể cả người thân của bệ hạ là Thái hậu và công chúa cũng đều đứng về phía Luna, cô đâu cần phải đề phòng thiếu nữ Elmer đó dù cô ta có xinh đẹp tới đâu.

Thì cũng chỉ là người xuất thân từ một vương quốc thua trận, hoàng đế không bao giờ có thể tiến xa hơn ngoài danh phận tình nhân. Luna vô cùng chắc chắn.

...━━━━━━༺༻ ━━━━━━... Đọc 𝐭hêm các chương mới 𝐭ại # 𝐓𝙧U m𝐓𝙧uyen﹒Ⅴn #

Mona trở về sau khi đi dạo cùng Victoria, chân cô hơi lảo đảo chắc vì uống trà nhiều quá nên cơ thể bị mệt. Xem ra người mà Mona cần phải chú ý nhiều nhất chính là công nương Vincennes. Cô ta không phải kiểu người đơn giản.

" Mirin, hãy dọn bữa tối lên đi. Ta thấy đói rồi! "

" Vâng thưa quý cô! " Mirin lập tức tuân lệnh.

Dù sao bây giờ không cần phải rời khỏi phòng nên Mona quyết định mặc váy đi ngủ, cô mở cửa để ra ngoài ban công hóng gió. Những làn gió mát rượt thổi vào người cô, làm tung bay mái tóc trắng mượt mà. Hoàng cung tất cả mọi nơi đều đã lên đèn.

Khung cảnh lúc này thật là bình yên, sau bao nhiêu chuyện cô đã trải qua. Điều mà Mona bận tậm chính là hoàng đế Eugene, mấy ngày nay anh ta đã không đặt chân vào phòng cô. Có lẽ ngày mà Mona bị vứt bỏ cũng sắp đến gần chăng?

" Em ăn mặc mỏng manh như vậy không sợ bị lạnh à? " Giọng của Eugene thì thầm bên tai Mona, lúc cô kịp nhận ra thì đôi tay của anh đã ôm chặt eo Mona, cằm đặt lên vai cô.

" Bệ hạ... sao ngài có thể đi vào mà không hề gây ra một tiếng động nào? " Mona lắp bắp, người này lúc nào cũng kỳ lạ, khó hiểu.

Eugene bật cười nhẹ và đùa rằng chắc là do Mona quá đắm chìm vào xung quanh, hay suy nghĩ của bản thân nên mới không nhận ra anh. Thiếu cảnh giác cao độ sẽ gây không ít nguy hiểm, Mona có vẻ khó chịu vì do ai cô mới như vậy?

Eugene hỏi vì sao chiều này Mona lại ăn mặc xinh đẹp như vậy? Cô bảo vì phải tham dự một buổi tiệc trà nhàm chán nếu không bọn họ sẽ đích thân tới tìm cô. Nó rất là phiền phức.

" Phải chi ngày nào em cũng như vậy, để ta có thể ngắm nhìn em nhiều hơn! " Eugene vén tóc Mona sang một bên và hôn vào gáy của cô, một cảm giác tê liệt chạy dọc từ đầu xuống chân.

" Tôi không muốn mình sống như một con búp bê biết chuyển động. Tôi sẽ rất cảm kích nếu ngài không làm những hành động bẩn thỉu lên cơ thể tôi! " Mona cắn môi như nó sắp rách và ứa máu. Cô sợ sẽ phải rơi vào tình huống như lúc trước.

Eugene liền buông tay và bế Mona theo kiểu công chúa. Cô hoảng hốt và giãy giụa như một đứa trẻ, nhưng anh lại không bị ảnh hưởng bởi điều đó. Eugene ném Mona lên giường, nới lỏng dây trên chiếc cổ áo khoét sâu của mình

" Em càng không thích thì ta càng muốn làm. Không ai có thể ngăn cản Eugene này hết. Mona, em nên biết rõ. Ta tha mạng chết cho em là vì lý do gì? Vậy nên em hãy tận dụng tốt nó đi! " Eugene nhíu mày bực bội, anh giữ hai cổ tay cô lại.

" Ngay từ đầu tôi không thiết sống vì tôi muốn được chết trên quê hương mình là Elmer, nhưng các người lại bắt tôi đến đây.Tôi... tôi chỉ muốn được tự do mà thôi! " Mona bật khóc, những giọt nước mắt lấp lánh rơi từ khóe mắt xuống thái dương.

Eugene cười lên một tiếng như kiểu mỉa mai, nếu như cô được tự do thì cô sẽ làm gì? Chắc có lẽ Mona bị nhốt từ khi còn nhỏ nên cô tưởng nó màu hồng, và đâu biết thế giới bên ngoài tệ hại đến mức nào?

Điển hình là nạn đói, cướp bóc, chiến tranh, giết người... Nếu Mona tự do thì cô cũng sẽ đi lang thang đầu đường xó chợ. Đâu ai muốn giúp đỡ một cô gái có ngoại hình khác biệt, vẫn còn có người tốt nhưng không phải nơi nào cũng có.

" Rất nhiều thiếu nữ tuổi đôi mươi vì hoàn cảnh bắt buộc, bị lừa gạt, vì miếng ăn nên phải vào nhà thổ. Trở thành món hàng để đàn ông bỏ tiền có thể thoải mái chơi đùa, càng đẹp càng đắt. Em có chắc chắn mình không bị đưa vào đó? "

" Một cô gái chưa bao giờ đối diện với xã hội tàn nhẫn này như em, thì em sẽ chẳng đối phó được thủ đoạn tinh vi của bọn buôn người. Dù ta là hoàng đế, nhưng ta lúc nào cũng phải cảnh giác cao độ vì có thể mất mạng bất cứ lúc nào! "

" Vậy nên hãy ở yên trong hoàng cung này tận hưởng sự xa hoa mà ta cho em. Mona, ta chưa bao giờ ham muốn một thứ gì, nhưng em lại quá đỗi mê hoặc khiến ta lúc nào cũng chỉ hướng về em! "

Từng câu nói như đánh thẳng vào trái tim lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ của Mona, lời của Eugene nói không phải không đúng, nhưng nếu tiếp tục ở lại đây, cô sẽ mãi chỉ là một tình nhân không danh không phận. Bị người khác nhìn bằng con mắt khinh rẻ, tệ hại vì dám quyến rũ hoàng đế đáng kính của họ.

Và đặc biệt Mona sợ sẽ phải lòng con người này, giữa cô và Eugene có một bức tường rất lớn, anh đang ở trên đỉnh cao danh vọng và cô sẽ không bao giờ với tới được. Mona biết bản thân mình nằm ở đâu, vậy nên cứ âm thầm rút lui.

Eugene không thể chằn chừ được nữa, anh hôn cô bằng một nụ hôn nồng cháy khi cơ thể đang dần nóng lên, lưỡi của anh dành quyền chủ đạo, dán chặt vào lưỡi Mona. Cô lại rên rỉ và người bất đầu run rẩy, thứ cảm xúc mãnh liệt lại lần nữa bùng cháy trong lòng cô.

Mona thở hổn hển khi nụ hôn của họ kết thúc, ngực cô phập phồng lên xuống để cố lấy oxi. Eugene thích thú vuốt gương mặt đỏ lên vì anh, ánh mắt mơ màng đẫm ướt. Chiếc lưỡi dính đầy nước bọt.

" Hãy cứ ngoan ngoãn như một chú mèo con, bất kể thứ gì ta cũng sẽ cho em! "

Eugene liếm những giọt mồ hôi trên cổ Mona, anh hôn và cắn nó một cách mạnh bạo khi những vết hôn lúc trước đã mờ đi. Bộ ngực lấp ló trong chiến váy ngủ mỏng manh thật khiến anh muốn xé nó ra để thưởng thức. Mona liền chạm tay vào cơ ngực của anh

" Bệ hạ... làm ơn, Mirin có lẽ sắp trở lại. Tôi... tôi không muốn cô bé chứng kiến việc chúng ta đang làm! " Mona thút thít, một giọng nói ngọt ngào đang cầu xin Eugene. Anh cảm thấy đũng quần mình trở nên chật dần.

" Đừng lo, Elodas đang ở bên ngoài. Và cậu ta sẽ không để bất cứ ai làm phiền dù có là Thái hậu! " Khóe miệng Eugene cong nhẹ, bây giờ anh lại được nghe Mona nói ra lời cầu xin từ đôi môi xinh xắn này, cảm giác không tệ.

Mona đột nhiên nói lớn rằng cô hiện đang rất đói, đói muốn chết đi được. Nếu như cô không được ăn và ngất trong khi đang chơi đùa cùng Eugene, chẳng phải sẽ làm anh mất hứng hay sao?

" Dù ngài có yêu thích tôi cỡ nào, thì cũng phải cho tôi ăn chứ?! " Mona bặm môi, mè nheo như một đứa trẻ trước mặt anh. Biểu hiện của cô thật hài hước đến nỗi làm Eugene bật cười khoái trí.

Lúc này Mirin đang bị chặn ở cửa vì Elodas bảo hoàng đế bệ hạ đang bên trong. Trên tay cô cầm khay đựng các món súp rau củ, thịt lợn chiên giòn và salad khoai tây, vừa mới được nấu xong nên còn rất nóng.

Mirin hơi khó chịu vì bệ hạ lại tìm tới vào lúc này, đợi ngài ấy hành sự xong có khi thức ăn đã trở nên mất ngon miệng, cô không muốn chủ nhân yêu quý của mình ăn đồ ăn nguội lạnh.

Eugene mở cửa và nhìn Mirin làm cô giật mình, anh bước tới lấy khay đồ ăn trên tay cô và bảo đích thân anh sẽ đem vào cho Mona. Khi cánh cửa khép lại, cả Elodas và Mirin đều há mồm kinh ngạc. Vị hoàng đế này từ bao giờ lại trở nên tử tế với người khác.

Mona ngồi chỉnh tề ở ghế sofa, Eugene đặt đồ ăn xuống bàn, bụng cô bất đầu kêu lên làm Mona ngại ngùng. Eugene cầm dao, nĩa cắt thức ăn và đưa trước miệng Mona.

" Bệ hạ... ngài làm gì vậy? " Mona nhíu mày khó hiểu, anh ta lại muốn bày trò gì

" Chỉ là thể hiện tình yêu thương tới em thôi. Nào đừng bướng bỉnh nữa, mà hãy mở miệng để phục vụ cho cái bụng đang đói của em đi! "

Mona cắn thức ăn mà Eugene đút cho, vị của nó rất ngon và lạ lẫm. Anh khuyên cô hãy ăn nhiều lên để cơ thể đang phát triển trở nên khỏe mạnh, vì cô vẫn còn rất ốm và Eugene không thích điều đó một chút nào...