Người Tình Muốn Bỏ Trốn Của Hoàng Đế

Chương 2: Gặp mặt hoàng đế



Công tước Conal bây giờ sẽ vào diện kiến hoàng đế, cống nạp rương báo và báo cáo tình hình vương quốc Elmer.

Lâu đài Azarial thật sự rất lớn và lộng lẫy, lúc trước Mona đọc sách thì biết được Azarial có rất nhiều hầm mỏ đá quý nên vô cùng giàu có.

Nhưng mà hiện giờ Mona lại thấy đói quá, với lại mệt nữa. Cô nghĩ rằng hoàng đế sẽ là một người lớn tuổi, bước chân trên hành lang dài rộng, Mona còn cảm nhận được độ êm chân của chiếc thảm mà mình đang bước lên.

" Vì trước giờ ngươi chưa giao tiếp với ai nên chắc sẽ không hiểu lễ nghi. Vừa gặp hoàng đế là phải cúi mặt, quỳ xuống hành lễ, ngài ấy kêu gì thì phải làm theo không được từ chối! Vì mệnh lệnh của ngài là tuyệt đối! "

" Vâng ạ! " Mắt của Mona trĩu xuống

Cánh cửa lớn mở ra, công tước Conal cùng Mona bước vào, cô làm theo những gì ông ấy dặn, cúi đầu và quỳ xuống.

" Thưa ánh mặt trời của đế quốc Azarial, tôi công tước Conal đã hoàn thành nhiệm vụ mà người giao cho. Thuộc hạ của tôi ở lại Elmer trông coi và chờ mệnh lệnh từ người. Số châu báu đã được đưa vào kho bạc! "

" Còn hoàng tộc Elmer tôi cũng cho người xử lí dù là đứa trẻ nhỏ nhất, để ngăn chặn mối hậu họa sau này! "

Một giọng nói trầm cất lên, Mona tuy chưa thấy mặt nhưng vẫn biết vị hoàng đế này còn trẻ.

" Tốt lắm, công tước đã vất vả rồi! Ta thấy rất yên tâm khi giao nhiệm vụ cho ông. Ta sẽ trọng thưởng cho ông thật hậu hĩnh, về những người dân Elmer bị bắt, ông hãy đưa họ về đó! "

" Nhưng chính quyền cai trị sẽ là người Azarial. Trước khi xâm lược ta đã cho người thám thính vương quốc trước, đức vua bù nhìn, quý tộc tham lam, bóc lột người dân thậm tệ. Ta không được giống chúng, như vậy mới làm bọn họ phục tùng đế quốc Azarial tuyệt đối! "

" Vâng tôi hiểu rồi ạ thưa hoàng đế! "

Hoàng đế bây giờ mới nói tới cái thứ đen đen mà công tước Conal đem theo, ông giải thích đây chính là tam công chúa của Elmer. Hoàng đế nghe xong có vẻ không vui.

" Chẳng phải ngươi nói là đã tiêu diệt hết bọn hoàng tộc rồi à? Sao lại giữ thứ này lại? "

Công tước Conal giải thích, tuy là công chúa nhưng đức vua lại không đối xử với cô như một vị công chúa thực thụ, từ khi sinh ra đã bị nhốt vào tòa tháp cũ, giam lỏng gần chục năm. Lại còn đồn đại, gán cho cô cái danh " phù thủy " nên không ai dám tới gần vì sợ bị nguyền rủa.

" Phù thủy? Theo ta đọc sách, phù thủy được miêu tả là già nua, xấu xí. Thế thì ta cũng muốn được kiểm chứng xem thế nào? "

Conal kêu Mona cởi mũ áo choàng, mái tóc trắng tinh khiết và mỏng manh hiện ra, cô ngước mặt lên nhìn hoàng đế, bản thân cũng sững người trước anh ta.

Phải nói là quá trẻ trung, một chữ đẹp hình thành trong đầu Mona, hoàng đế Azarial phong độ ngời ngời, mái tóc vàng óng rực rỡ như tia nắng sớm mai, cùng đôi mắt xanh lục bảo quý phái.

" Chà! Tóc trắng và mắt đỏ à? Lần đầu tiên ta được thấy đấy! Rất đặc biệt! " Hoàng đề ngồi trên ngai vàng nghiêng người về một bên. Anh tỏ ra thích thú với mấy thứ mới lạ.

" Tôi tên Mona! Rất vinh hạnh được gặp vầng thái dương của đế quốc Azarial! " Mona đặt tay lên ngực, cô nói lại cách nói của công tước Conal khi nãy.

Hoàng đế mỉa mai anh chính là người đã ra lệnh tuyệt diệt toàn bộ anh chị em của Mona, chắc bây giờ cô đang căm hận mình lắm.

Mona bình thản trả lời, cô tuy cùng huyết thống nhưng chưa bao giờ nói chuyện với họ dù chỉ một lời. Bọn họ sống hay chết đều không liên quan tới cô và ngược lại.

Anh ta cười phá lên, câu trả lời rất hợp lý. Hoàng đế Azarial là người yêu thích cái đẹp, nếu để một bông hoa hồng trắng xinh xắn này tàn úa thì thật uổng phí.

" Ta sẽ tha chết cho cô, và để cô sống tại Azarial. Nhưng một điều kiện...là cô phải ở cung điện với tư cách làm tình nhân của ta. Hãy xem đây là đặc ân cho một kẻ đến từ vương quốc bại trận! " Hoàng đế Azarial nhếch môi, mí mắt của anh cong lên

Nhưng Mona lại có suy nghĩ thế khác gì cô bị giam lỏng ở đây chứ, cũng giống như tòa tháp nhưng nơi này nguy nga tráng lệ hơn thôi. Không biết tên hoàng đế này đang nghĩ gì.

" Vậy tại sao ngài không ra lệnh giết tôi? Màu tóc trắng, đôi mắt đỏ như máu này sẽ mang đến tai ương cho đế quốc của ngài đấy? " Mona đổ mồ hôi. Môi của cô mím lại.

" Xin lỗi, nhưng ta đủ thông minh và lí trí để phân biệt thực hư. Chỉ vì có một vị vua kém cỏi nên vương quốc mới dẫn tới bờ vực diệt vong. Thế mà lại đổ lỗi cho người có ngoại hình dị biệt! "

Hoàng đế Azarial rời khỏi ngai vàng, anh từ từ bước xuống, cúi mặt nhìn Mona thật rõ. Người này nhìn gần lại càng đẹp hơn, mái tóc vàng ấy thật ấn tượng.

" Bây giờ ngươi còn có sự lựa chọn à? Ta sẽ không bao giờ để ngươi chết, cứ yên tâm đi. Ở đây ngươi sẽ được ăn ngon, mặc đẹp, có người hầu hạ! "

Nói xong thì hoàng đế Azarial rời đi. Công tước Conal đỡ Mona đứng dậy, nhìn cô có vẻ không vui. Ông nói cô bây giờ hãy ở lại chỗ này, thi thoảng ông sẽ vào cung điện hỏi thăm

...━━━━━━༺༻ ━━━━━━...

Một lát sau, có người hầu đến dẫn Mona về phòng của mình, bên trong rất đẹp và sạch sẽ. Nhiều đồ trang trí lạ lẫm, giường to mềm mại, Mona đứng bên chiếc cửa sổ ngắm nhìn bên ngoài.

" Vừa thoát khỏi cái lồng giam, giờ lại tiếp tục gặp cái lồng giam khác. Số mệnh của mình từ khi sinh ra được định sẵn như vậy sao? "

Mona thở dài, người cô giờ bẩn quá, bụng lại đói nữa. Nhưng lại mệt mỏi nhiều hơn nên Mona quyết định đi ngủ.

" Này dậy đi, cô định ngủ tới bao giờ? " Giọng nữ lớn làm cho Mona giật mình tỉnh giấc, cô ngồi dậy và dụi mắt. Người đó mặc đồ hầu nữ, hai tay chống hông và đang khó chịu nhìn cô.

" Cô là ai vậy? "

" Xin tự giới thiệu, tôi là Mari. Người được phụ trách sau này sẽ là nữ hầu của cô, cô tên Mona đúng không? Hoàng đế muốn được dùng bữa cùng cô nên bây giờ hãy chuẩn bị nhanh! "

Mari kéo tay Mona xuống giường và dắt vào phòng tắm, cô ta dùng miếng bông chà mạnh vào da của Mona, lại còn dùng nước lạnh để cho cô ngâm mình.

Lúc chải tóc cũng không hề nhẹ tay, dường như Mari đối với Mona không có thiện cảm, mọi thứ đều làm qua loa. Tuy nhiên, Mona lại không quan tâm, cứ mặc kệ cô ta muốn làm gì thì làm.

Lần đầu tiên Mona được mặc bộ váy đàng hoàng, sạch sẽ. Tự soi mình trong gương, Mona lại càng ghét gương mặt này, màu của đôi mắt thật đáng sợ, con nít nhìn vào có khi còn bật khóc.

" Soi đủ chưa? Nếu không nhanh lên thì cả cô và tôi đều sẽ bị trách phạt đấy! " Mari gõ nhẹ vào cửa.

Bước vào phòng ăn, hoàng đế Azarial đã ngồi đó chờ sẵn, đồ ăn cũng vừa được dọn lên. Chỉ việc ăn thôi mà đã có hơn chục người hầu đứng chờ lệnh. Mari kéo ghế để Mona ngồi xuống.

" Chà! Đúng là một viên ngọc trai bẩn sau khi được chà rửa sẽ trở nên bóng loáng. Trải qua chặng đường dài, chắc hẳn ngươi đã đói lắm rồi nhỉ? Mau ăn gì đó đi! "

Mona cầm nĩa và dao lên, trước giờ cô chỉ ăn bánh mỳ đen và một ít súp nguội lạnh, những món thơm phức, nóng hổi trước mặt thật lạ lẫm. Mona không biết phải ăn gì trước, dĩa thịt màu nâu kia thật thu hút.

Nhưng cô lại không biết dùng nĩa và dao, hoàng đế Azarial cho người đến cắt thịt dùm Mona. Trông cô có vẻ ăn ngon lành, thứ gọi là thịt này quả nhiên ngon như trong sách miêu tả.

" Tên đầy đủ của ta là Eugene De Azarial, bất cứ ai cũng phải gọi ta là hoàng đế và phải tỏ ra cung kính. Nếu làm cho ta vui thì ngươi sẽ được sống sung sướng, còn nếu dám phật ý ta thì ngươi sẽ gánh chịu hậu quả! "

" Thế tôi phải làm gì để làm ngài vui đây? " Mona dừng việc ăn uống, mày cô nhíu lại như kiểu không vui. Đúng là đồ ăn, quần áo, chỗ ở chẳng bao giờ là miễn phí.

Eugene chỉ ngón tay vào xương quai xanh của Mona, ngầm ngỏ ý là hãy dùng cơ thể này khiến anh giải tỏ căng thẳng, sau những buổi họp mặt các triều thần quý tộc đầy mệt mỏi.

Tuy rằng anh rất muốn " thưởng thức " Mona vì vẻ đẹp độc lạ đó, nhưng hiện giờ chưa phải lúc vì vẻ ngoài gầy gò của cô. Eugene hỏi Mona về tuổi của mình, cô trả lời chắc năm nay cô mới 16 tuổi.

" Thật sao? Vậy thì ngươi thua ta có 4 tuổi thôi đấy. Mới 16 mà ngươi đã như thế này, khi trưởng thành thì chắc các chàng trai quý tộc sẽ đổ gục vì ngươi thôi! "

" Tôi biết là ngài còn trẻ nhưng không ngờ ngài lại trẻ như vậy. Ngài rất thành thạo trong việc trị vì một đất nước. Rốt cuộc ngài đã lên ngôi được bao nhiêu năm vậy? "

Eugene nhoẻn miệng cười vì đó là một câu hỏi rất hay, năm anh lên ngôi là 13 tuổi tức là anh đã cai trị Azarial được 7 năm. Tuy đó không phải là con số nhiều, nhưng cũng đủ chứng minh anh là một vị vua giỏi.

Mona nghe xong thì gật đầu đồng ý, bằng chứng cho thấy người dân Azarial thật lòng tôn sùng Eugene như hoàng đế vĩ đại. Làm người ta yêu quý thì khó, nhưng khiến người ta ghét là chuyện dễ dàng

" Bữa tối hôm nay thật ngon miệng. Cảm ơn ngài đã cho tôi thưởng thức nó, tuy rằng tôi còn vụng về trong việc sử dụng dao và nĩa! " Mona đừng lên lễ phép cúi đầu. Eugene chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhạt nhẽo, Mari đưa cô trở về phòng.

Chỉ còn lại Eugene trong phòng ăn, anh nhìn thấy sự trống trải khi Mona rời đi. Người hầu thân cận của anh là Elodas Mertini đứng nghe sự than vãn của Eugene.

Cứ tưởng bông hồng trắng mỏng manh ấy có thể dễ dàng vò nát, nhưng nghe cách mà Mona nói chuyện chứng tỏ cô ta không phải là kẻ yếu đuối như vẻ bề ngoài.

Eugene lúc này cảm thấy hưng phấn vì anh đã tìm được một món đồ chơi thật thú vị, từ giờ anh sẽ không còn thấy nhàm chán nữa.

...━━━━━━༺༻ ━━━━━━...

Buổi sáng sớm, Mona chầm chậm mở mắt, không còn nằm trên chiếc giường gỗ lót bằng miếng vải mỏng, trần nhà đầy mạng nhện và rong rêu. Ánh nắng tràn vào căn phòng làm nó sáng bừng lên, Mona ngồi dậy vươn vai, quả nhiên không phải giấc mơ.

" Thưa quý cô ngủ trễ, mặt trời đã lên rất cao rồi mà tới bây giờ cô mới thức à? Tất cả mọi người đều đã xong việc của mình, trong khi cô còn đang ngủ đấy! " Chào đón Mona là những lời nói càu nhàu bực bội từ Mari.

Một chậu nước lạnh và khăn được để sẵn trên bàn, Mari kêu Mona hãy tự mình rửa mặt. Còn cô ta sẽ chuẩn bị nước tắm, Mona hơi nhếch môi cay đắng, chuẩn bị cái quái gì chứ? Chẳng phải người hầu đó luôn cho cô tắm nước lạnh à?