Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc

Chương 270: Giai giai



“Ha ha ha. . . . . .” Đường Khả Hinh lại bị Osica quấn ở trên người, chọc cười ha ha, sau đó nhìn hai người đàn ông nơi xa cùng đi tới, cô lập tức nghiêng đầu nhìn sang.

Tưởng Thiên Lỗi vẫn lạnh lùng.

Trang Hạo Nhiên chỉ hơi nở nụ cười đi tới.

Bọn người Lâm Sở Nhai nhìn sắc mặt của anh, lập tức cảm thấy có gì không đúng.

Đường Khả Hinh ôm Osica cũng nhìn về phía Trang Hạo Nhiên nở nụ cười nhàn nhạt, sắc mặt hơi thu lại, có chút căng thẳng đứng lên, đi về phía Trang Hạo Nhiên, đứng trước mặt của anh, nhìn anh.

“Làm gì vậy?” Trang Hạo Nhiên vươn tay, vỗ cái mũ của cô!

“Anh làm sao vậy?” Đường Khả Hinh trợn to hai mắt, dịu dàng nhìn anh hỏi.

“Không có gì !” Trang Hạo Nhiên bắt chước cô, trợn to hai mắt nhìn cô.

Tưởng Thiên Lỗi dừng bước chân, mặt hơi nghiêng nhìn bọn họ một cái, mới tiếp tục bước đi.

“Tại sao trong lòng của tôi . . . . . có chút hoang mang?” Đột nhiên Đường Khả Hinh cảm giác có chút không thoải mái, lo sợ tim đập thình thịch, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên đột nhiên mỉm cười, nhìn cô nói: “Trong lòng của cô hoang mang, liên quan gì tới tôi? Tôi làm sao biết?”

“Thật không có chuyện gì sao?” Đường Khả Hinh lại nhìn anh, cẩn thận hỏi.

“Thật không có chuyện gì!” Trang Hạo Nhiên khẳng định nói.

“Thật?” Đường Khả Hinh lại nghi ngờ hỏi.

“Thật mà! Bà cô!” Trang Hạo Nhiên véo mặt của cô!

Đường Khả Hinh lại nắm chặt tay của anh, ngẩng đầu lên, rất nghiêm túc nhìn anh.

Trang Hạo Nhiên dừng tay lại, để mặc cho bàn tay nhỏ bé của cô nắm tay của mình, đón gió ngọt ngào, nhìn cặp mắt to xinh đẹp mơ mộng của Đường Khả Hinh, đột nhiên mỉm cười nói: “Hiện tại tôi mới phát hiện, thì ra đôi mắt của cô đẹp hơn mắt của cô ấy. . . . . .”

Dường như Đường Khả Hinh biết anh nói tới ai, liền sâu kín hỏi: “Tại sao. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nhăn mặt, cũng có chút nghiêm túc nhìn Đường Khả Hinh nói: “Bởi vì trong đôi mắt của cô có mộng thật. . . . . . giấc mộng rất cao xa. . . . . .”

Đường Khả Hinh đột nhiên sững sờ, nhìn Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên khẽ mỉm cười, nhẹ tránh ra khỏi bàn tay nhỏ bé của cô, vỗ nhẹ bả vai của cô, liền xoay người đi khỏi, trước khi đi nói: “Đánh golf xong, tiếp tục đến nhà tôi, tôi bố trí bài tập cho cô !”

“A! !” Đường Khả Hinh gào khóc một tiếng, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, vẻ mặt đau khổ nói: “Hôm nay đã hơn nửa ngày rồi!”

“Hôm nay hơn nửa ngày, vậy cô có muốn qua hay không?” Tiếng của Trang Hạo Nhiên từ đầu kia truyền đến.

“Hừ!” Đường Khả Hinh cố ý trừng mắt liếc nhìn anh một cái, mới mỉm cười đi về phía trước.

‘Phòng tổng thống’.

Đường Khả Hinh trực tiếp tắm rửa ở trong phòng của Trang Hạo Nhiên, mặc áo thể thao màu trắng, quần short màu tím đậm Trang Hạo Nhiên mua cho mình ở Khách sạn Á Châu, ngồi xếp bằng ở trước bàn trà, trước mặt mở một cuốn sách rượu đỏ, cô vừa cầm bút máy, vừa có chút không kiên nhẫn ghi chép tài liệu, vừa liếc mắt nhìn người kia ở phòng bếp.

Trang Hạo Nhiên mặc T-shirt màu trắng, quần thường màu trắng, đang đứng ở trong phòng bếp, tập trung tinh thần chăm chú cắt thịt bò, dùng dao đập mạnh mấy cái, mới cẩn thận rót dầu ô liu vào trong cái chảo, trong chảo phát ra tiếng xèo xèo, anh bình tỉnh cầm cái vá, nhẹ nhàng xúc thịt bò vào trong chảo, quan sát thịt bò đổi màu, sau một lúc lâu mới xoay người, rửa tay, lấy một tấm thớt khác, cầm dao nhỏ cắt táo, chuối tiêu, củ cải đường, quả thạch anh, một ít dâu tây, bỏ vào đĩa thủy tinh, bỏ salad vào, nhanh chóng trộn đều một lúc, mới xoay người, dùng cái vá lật thịt bò, lại tiếp tục trộn salad xong, cầm muỗng múc một chút táo salad ăn thử, nhai xong, hài lòng mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh đang nghiêng cái đầu nhỏ nhìn mình, anh cau mày nhìn về phía cô hỏi: “Làm gì?”

Có chút nghiêm túc, chỉ cần có liên quan đến rượu đỏ và công việc, anh rất nghiêm khắc, rất đáng sợ.

Cô không dám lên tiếng, tiếp tục ghi chép tài liệu trong sách: Hạt nho là một loại hạt dùng để trồng thành cây nho, có nhiều loại hạt nho có kích cỡ không giống nhau. Hạt nho có rất nhiều chất dinh dưỡng, có tác dụng chống ô-xy hoá. Chỉ là sau khi hạt nho bị nghiền ép sẽ tiết ra chất đắng, cho nên trong quá trình chưng cất sản xuất rượu, sẽ loại bỏ hạt để tránh hạt nho bị nghiền ép vào trong dịch rượu. . . . . .

Cô ghi chép ghi chép, ghi chép đến mỏi tay, liền có chút tức giận dừng bút, lúc này mới nghe được tiếng bước chân, cô quay đầu sang, thấy Trang Hạo Nhiên đang cầm đĩa thủy tinh, vừa ăn vừa đi tới, ngồi ở trên ghế sa lon, nhai rất nhàn nhã, hỏi: “Tại sao không chép nữa ?”

“Những thứ này tôi đều hiểu, tại sao còn phải ghi chép chứ?” Đường Khả Hinh là người có thiên phú, cho nên trong lòng có chút kiêu ngạo và không kiên nhẫn, không chịu lãng phí thời gian làm chuyện nhàm chán.

Trang Hạo Nhiên để cái muỗng xuống, nện cái đĩa ở trên bàn, đột nhiên cúi người, hai tay chống ở trước mặt bàn, cúi đầu nhìn về phía Đường Khả Hinh! !

Đường Khả Hinh cũng ngẩng mặt lên, tuyệt đối không sợ hãi nhìn về phía anh.

Trang Hạo Nhiên nhướng mày, nhìn vẻ mặt cô, trên mặt không nhịn được lộ ra nụ cười, nói một câu: “Cô nhóc này! !”

Đường Khả Hinh lại trừng mắt về phía anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt không muốn của Khả Hinh vài lần, mới hỏi: “Cô nói cho tôi biết, lúc nảy tôi để cho cô học kiến thức cơ bản, cô đều hiểu hết không?”

Ánh mắt của Đường Khả Hinh có chút ảm đạm, cúi đầu vuốt vuốt bút máy, lầu bầu nói: “Có chút hiểu, có chút không hiểu. . . . . .”

“Cô hiểu cái này một chút, hiểu cái kia một chút, kiến thức cơ bản không vững vàng như vậy, cô làm sao tham gia cuộc tranh tài thế giới ?” Trang Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt cô, lại nghiêm túc nói: “Bởi vì từ nhỏ cô học kiến thức lộn xộn, cho nên mới làm trở ngại sự tiến bộ của cô! Học tập hệ thống, sẽ làm cho thực lực của cô giống như chiếc áo khoác, từng lớp, từng lớp khoác lên, thực lực của cô sẽ tích lũy càng lúc càng dày, đến lúc không thể phá vỡ. Suy nghĩ đến trận đấu giữa cô và bọn họ, bọn họ đều là người trải qua nhiều thử thách, rất nhiều người trong bọn họ tuổi đã hơn một trăm, đã gặp gió mưa rất nhiều, kinh nghiệm cũng nhiều, người nếm ra mùi vị cuộc sống, làm sao không thể là một chuyên gia hầu rượu ưu tú nhất? Khách sạn là một nơi dâng hiến, khi thân cô ở trong đó, sẽ không tự chủ được mà chịu ảnh hưởng hoàn cảnh, dâng hiến mình, cuộc tranh tài chuyên gia rượu đỏ lần này, tuy nói là rượu đỏ, thật ra thì chính là xem tinh thần dâng hiến của cô. . . . . . người thầy mà cô thích nhất, Laurence tiên sinh chính là một người thầy có đủ tinh thần dâng hiến cho rượu đỏ, cho nên được Tổng Giám đốc Tưởng trọng dụng, hiện tại giá trị con người của ông ấy vượt qua ba tỷ rồi. . . . . .”

Đường Khả Hinh thở hốc vì kinh ngạc, trợn to hai mắt nhìn Trang Hạo Nhiên.

“Tôi không có tiền cho cô. . . . . .” Trang Hạo Nhiên cố ý nhìn cô nói.

Đường Khả Hinh cũng cố ý nhìn anh.

“Tại sao cô nhìn tôi?” Trang Hạo Nhiên lại tức giận nhìn cô.

“Tôi không có muốn tiền của anh! Anh chịu để cho tôi đi theo anh làm việc, đi theo anh học tập, tôi đã rất vui rồi. . . . . .” Sau khi Đường Khả Hinh được Trang Hạo Nhiên giảng giải, thật vui vẻ cầm bút máy, rất nghiêm túc ghi chép tài liệu.

Trang Hạo Nhiên nghe vậy, lại nhìn dáng vẻ Đường Khả Hinh nghe lời chăm chú học tập, đột nhiên mỉm cười, giọng nói hơi nhàn nhạt hỏi: “Cô có lòng tin thắng cuộc tranh tài rượu đỏ lần này không?”

“Không biết. . . . . .” Đường Khả Hinh vẫn ghi chép, vừa ghi vừa nói: “Tôi chỉ biết tôi phải vào Top 5. . . . . .” .

“Tại sao?” Trang Hạo Nhiên quên mất.

“Bởi vì Tổng Giám đốc Tưởng đã nói, nếu tôi không thể vào Top 5, tôi phải rời khỏi anh. . . . . .” Đường Khả Hinh tiếp tục ghi chép.

Trang Hạo Nhiên nghe xong liền tức giận đứng lên nói: “Tôi không thích cấp dưới không muốn đứng đầu !”

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn về phía anh, thật lòng nói: “Tôi cũng không thích. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nhìn cô.

Đường Khả Hinh đột nhiên dựa vào bên ghế sa lon, hơi ngẩng đầu lên, nhìn không gian xa hoa nơi này, mới sâu kín nói: “Cha đã từng nói với tôi, làm chuyện gì cũng phải làm được tốt nhất, cũng phải đứng nhất, nếu con ném hai thứ này ra thật xa, con mới có thể thành công. . . . . . Nhưng. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên nhìn cô.

Đường Khả Hinh đột nhiên xoay người, cười ngọt ngào nhìn Trang Hạo Nhiên nói: “Nhưng. . . . . . Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi nghĩ tới có được đứng đầu hay không cũng không sao cả. . . . . .”

“Tại sao?” Trang Hạo Nhiên nhìn về phía cô, hỏi lại.

“Bởi vì. . . . . .” Đường Khả Hinh thật sự rất quý trọng nhìn Trang Hạo Nhiên, đột nhiên tinh nghịch, cười cười nói: “Bởi vì tôi có thể sống ở bên cạnh anh, tôi tin chỉ cần tôi theo anh học tập, tương lai tôi sẽ đứng đầu. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên yên lặng nhìn cô cười dí dỏm, cười thật ngọt ngào, thật nhẹ nhõm, ánh mắt của anh lóe lên một cái, đột nhiên sâu kín nói: “Nếu như cô không thể đứng đầu, cô muốn rời khỏi tôi sao ?”

Sắc mặt của Đường Khả Hinh biến đổi, đột nhiên đứng lên, ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, ánh mắt rất khẩn cấp.

“Làm gì?” Trang Hạo Nhiên bật cười hỏi.

“Anh. . . . . . Không muốn tôi rồi. . . . . .” Trong lòng của Đường Khả Hinh không khỏi căng thẳng.

Trang Hạo Nhiên nhàn nhạt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, đột nhiên vươn tay, vuốt ve đầu của cô, ngón tay cắm vào trong mái tóc ngắn của cô, tức giận hỏi: “Tại sao không sấy tóc?”

“Tôi hỏi anh. . . . . . Có phải tôi không đứng đầu. . . . . . Anh cảm thấy tôi vô dụng, không quan tâm tôi hay không. . . . . .” Trong lòng Đường Khả Hinh có cảm giác lạnh lẽo, thật sợ hãi.

“Sẽ không! Đứa ngốc!” Trang Hạo Nhiên đột nhiên kéo cô, đặt cái đĩa thủy tinh trên tay cô, cầm khăn lông bên cạnh ghế sa lon, trùm trên đầu của cô, lau khô tóc cho cô, lau thật mạnh!

“Đau!” Đường Khả Hinh vừa ăn salad, vừa kêu lên.

“Tập trung học tập, mỗi ngày tôi làm cho cô ăn . . . . . .” Trang Hạo Nhiên lau tóc cho cô, như dỗ đứa bé, cười hỏi: “Tôi giống anh trai của cô không?”

“Không giống!” Đường Khả Hinh tiếp tục ăn salad!

Sắc mặt Trang Hạo Nhiên thu lại, ném khăn lông trên ghế sa lon, đứng dậy đi làm món ăn.

“Tại sao anh cứ muốn làm anh trai tôi? Ghét!” Đường Khả Hinh hung hăng liếc anh, tức giận hỏi.

“Ăn cơm còn chờ chút thời gian, cô ăn salad trước, cô đừng nói chuyện, tôi nghe sẽ tức giận! Tối hôm nay không chép xong cho tôi, không cho ăn cơm!” Tiếng của Trang Hạo Nhiên từ đầu kia truyền đến.

Đường Khả Hinh hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái, vẫn ghé vào trên bàn, cầm bút lên, tiếp tục ghi chép tài liệu, đang quyết tâm nhớ kỹ, đột nhiên nhìn thấy màn hình chiếc điện thoại di động màu đen của Trang Hạo Nhiên kiểu dáng với cái của mình, nhấp nháy màu xanh dương, sau đó rung lên, cô ồ một tiếng, ngẩng đầu nhìn số điện tới: Giai Giai. . . . . .