Người Tình Tàn Nhẫn

Chương 33: Luke



“Luke, chúng ta bị tập kích.”

Luke mở mắt, đôi mắt hằn vệt máu hoang dã, lát sau, hắn cũng nhảy xuống xe, xông vào tham chiến.

Đám người xung quanh Lâm Quân Dao rút dần, nhưng người ngồi cạnh cô vẫn ở đó.

Trong đầu cô có ý chạy thoát, nhưng cánh tay vừa nâng liền đau nhói vang lên tiếng xương gãy.

“Cô ngồi im đi, nếu không thì chỉ có bản thân mình đau thôi.”

” Bên cạnh cô vang lên giọng nói, Lâm Quân Dao há miệng, nhưng dù làm thế nào, cô cũng không cất nổi lên lời.

Cổ họng cô đã bỏng rát, đau đớn đến tê dại.

Bên ngoài súng đạn như mưa, tiếng lưỡi dao sắc bén và chạm không ngừng, tiếng da thịt xô vào nhau huỳnh huỵch, còn cả mùi máu tanh tưởi, ngày một nồng đậm.

"Không xong rồi,bọn chúng đến càng đông rồi, Luke, chúng ta phải rút thôi.”

“Khốn kiếp.”

“Luke, chúng ta không thể để lộ thân phận ở đây.”

Luke gầm lên một tiếng, tên thuộc hạ kia liền hạ lệnh thu người.

Đảm người hộ vệ cho Luke rời đi, Lâm Quân Dao cũng bị kéo theo.

Đoàng! Đoàng!!! “Bỏ cô ta lại.” ful

Người phụ nữ đỡ Lâm Quân Dao bị bắn, nhưng trước sau vẫn một mực kéo theo Lâm Quân Dao không buông.

“Không được thả cô ta ra.”

”Luke gầm lên.

Lâm Quân Dao chính là vụ khí tốt nhất để ép hai người kia nói ra tung tích của chìa khóa, nếu thả cô ta ra, sau này sẽ không còn cơ hội nào nữa rồi.

Hai thế lực không ngừng đuổi riết nhau, Luke cùng người lần vào rừng, địa hình gồ ghề phức tạp, còn có cả thú dữ, khó khăn đủ đường, nhưng ít nhất có thể bảo toàn được lực lượng.

Ý thức của Lâm Quân Dao ngày càng mơ hồ, lúc sắp mất đi ý thức, cổ tay cô dường như có một thứ lực đạo nào chèn vào.

Bên tại cô vang lên tiếng nói, nhưng đầu cô nặng quá, ý thức đã hoàn toàn tan rã, căn bản không nghe được người kia đã nói cái gì.

Người Lâm Quân Dao nóng rực lên như lò lửa, cô ngất lịm đi, người phụ nữ kéo theo cô nhân lúc hỗn loạn, vô tình lại trượt tay, bọn họ đi qua hẻm, cô liền rơi thẳng xuống vách đá.

"Chúc cô may mắn.”

Đoàng đoàng đoàng

Trương Đình gần như vào lúc Lâm Quân Dao reo mình xuống vách đá, hắn cũng liền không nghĩ ngợi gì mà nhảy theo xuống.

Đại Hổ, Thanh Lam lẫn thuộc hạ của Hồng Thiên nhất thời đều sững sờ.

Luke gầm lên một tiếng tức tối, sau đó liền nhanh chóng rút quân.

Thanh Lam là người đầu tiên chạy tới vách đá, cô ta nhìn xuống, trong lòng thầm nuốt nước bọt:

“ Mau điều trực thăng và bác sĩ đến Đại Hổ cũng gần như lập tức ra lệnh:

“Tất cả xuống bên dưới tìm.”

Trương Đình lao xuống, hắn biết vách đá này cao bốc nhiêu, Lâm Quân Dao mà rơi xuống, với thể trạng bình thường, nhất định sẽ mất nửa cái mạng.

Hắn tóm được vạt áo cô, tức khắc liền lật người xuống dưới, đem hết áp lực đều đè lên người mình.

Cốp!! Rầm Trương Đình ôm chặt Lâm Quân Dao trong tay, may mắn tóm được một sợi dây leo mảnh bên vách đá, liền giảm thương tổn cho hai người khi ngã xuống.

Xung quanh đều là tảng đá, Trương Đình ôm cô ngã xuống, dù có giảm nhẹ, nhưng hắn vẫn nhăn mày, trong người dường như có tiếng vỡ.

Hắn cắn răng ngồi dậy, đem Lâm Quân Dao kiểm tra một luot.

Khi nhìn thấy người cô đều là vết thương lớn nhỏ, máu thịt đã hòa lẫn bám dính lấy quần áo trên người, da thịt non mịn của một thiếu nữ giờ đây không còn chỗ nào nguyên vẹn, hai bàn chân thậm chí đã bị bỏng nặng đến nỗi không còn rõ ràng nữa, khuôn mặt hắn hiện lên vẻ đau đớn vô cùng.

Hắn không nên để cô quay về nước, nếu như ngày đó hắn không ép cô về nước, thì bi kịch hôm nay sẽ không xảy ra, hắn nên giữ cô ở lại bên mình mới phải.”

Hốc mắt hắn bỗng chốc đỏ rực, trái tim quặn thắt khổ sở.

Hắn ôm chặt cô vào lòng, không dám buông ra.

" Lâm Quân Dao sốt càng ngày càng nặng, xung quanh không có sông, Trương Đình không biết làm cách nào khiến cô hạ sốt.

Hắn cởi áo sơ mi trên người, cẩn thận lau hết vết máu trên người cô đi, khuôn mặt cô bẩn thỉu sau khi được lau sạch, thì chỉ còn lại sự bỏng rát, đỏ rực vì mê man.

Hắn không biết làm thế nào, người cô càng ngày càng bỏng rất Nếu như không ra mồ hôi, rất có khả năng sẽ xảy ra nguy hiểm đến tính mạng! Trương Đình cắn răng, do dự một lát, rồi mới kéo quần cô xuống.

Khoảnh khắc đưa vào người cô, hắn đã chửi mình là cầm thú rất nhiều lần.

Hắn không ngừng luật động, vừa để cô ra mồ hôi, vừa để tránh chạm đến vết thương khác trên người cô.

Lâm Quân Dao cuối cùng cũng tiết mồ hôi, Trương Đình vội vàng rút ra, đem áo mình lau sạch đi mồ hôi trên người cô.

Đến tối, Lâm Quân Dao cuối cùng cũng đỡ sốt, hắn đặt cô yên ổn trên lưng, bắt đầu tìm kiếm lối ra.

"Lão đại.”

Mất không lâu, trực thăng của Đại Hổ đã tìm thấy bọn họ, Trương Đình công cô lên, trực thăng lao như điên về chỗ ở của bọn họ, Trương Đình vừa đặt Lâm Quân Dao xuống giường liền quát gọi bác sĩ.

"Lão đại, anh ra ngoài trước đi... “Tại sao chứ? Mau kiểm tra cho cô ấy đi.”

Thanh Lam nhìn Trương Đình đã cuống lên, liền một tay đẩy người ra ngoài, hung hăng khóa cửa.

Chỉ một lúc sau, bên trong phòng lại vang lên tiếng thét của Thanh Lam.

"Lão đại, anh thật khốn nạn.”

Đại Hổ nghi hoặc, khẽ vuốt mồ hôi, Thanh Lam lại dám ăn nói ngông cuồng, còn dám chửi lão đại ngay trước mắt người khác.

Hắn khẽ quan sát sắc mặt Trương Đình, nhưng hình như lão đại không để ý lắm thì phải.”

trên mặt Tiểu Hổ đứng một bên cười đều:

“Xem ra chúng ta sắp có ngoại trừ lo lắng thì không còn biểu tình nào khác? Hắn hơi nghi hoặc? Lẽ nào lão đại không nghe thấy? chị dâu rồi!"

"Nói bậy gì thế?"

Tiểu Hổ ngoáy tai, lười nhác lên tiếng:

“Cứ chờ mà xem!"

“Đại Hồ ca, người của Hồng lão đại đến “Được rồi, đợi tôi một lát!"

Đại Hổ đến bên cạnh Trương Đình khẽ thông báo, Trương Đình lại nhìn căn phòng vẫn đóng chặt cửa trước mặt một lát rồi mới rời đi.

' Tiểu Hổ, bên trong có tình hình gì nhanh chóng báo lại cho tôi.”

"Được, lão đại cứ đi.”

" Nói xong, Trương Đình và Đại Hổ rời khỏi, ở khúc rẽ, Đại Hổ như có như không lại đưa ánh mắt về căn phòng của Lâm Quân Dao.

Hồng Thiên lần này hào phòng điều người đến cho Trương Đình, còn là những tinh anh bậc nhất, lại do hội pháp đứng đầu của Hồng Thiên dẫn đầu,, Trương Đình rất cảm kích.

Dù sao tình anh em bốc năm nay, cũng không phải nói xích mích một chút là bỏ được.

Có lẽ sự kích động của hắn lần này, vô tình lại xóa đi rào cản của cả hai người bốc nhiều năm nay, cũng thấy rõ được, đối phương rốt cuộc cũng không hề ghi hận như mình từng nghĩ.

“Trương lão đại, nếu không còn chuyện gì nữa, vậy chúng tôi sẽ đi trước đây.

Trương Đình gật đầu tiến người.

“À còn chuyện này nữa, lão đại chúng tôi vừa mới chuyển lời... Hắn nhìn Trương Đình, cung kính mở lời:

“Lão đại nói, nếu có thời gian, muốn mời Trương lão đại đến Nga một chuyến.”

...tốt nhất là đem theo cô gái kia đến chơi một thời gian.”

“Lão đại còn nói, cô chủ nhỏ cũng rất nhớ Trương lão đại rồi.”

” Nói xong, hắn cúi đầu chờ đợi, ở một tư thế nghiêm chỉnh nhất, một góc độ an toàn nhất lặng lẽ chờ đợi đáp án mình cân.

Trong đại sảnh nhất thời im lặng, Trương Đình trầm tư, cuối cùng mới nhàn nhạt lên tiếng:

"Biết rồi!"

“Vậy chúng tôi xin phép đi trước.

“Đại Hồ, tiễn khách.”

***