Người Tình Tàn Nhẫn

Chương 35: Tin tưởng vào hắn



“Bọn chúng quá nguy hiểm, Dao, tin tưởng tôi, có được không?"

Lâm Quân Dạo nhìn hắn, giây sau cô lại cụp mi, khuôn mặt cô hơi run run, lồng ngực cực kỳ khó chịu.

Trương Đình ôm chặt lấy cô, không hiểu sao, nhìn thấy bộ dạng cô lúc này, hẳn cực kỳ lo lắng, giống như sợ rằng cô chỉ một giây sau thôi, sẽ làm ra chuyện khiến hắn hối hận không kịp vậy.

Những ngày sau, Lâm Quân Dao ở trong biệt thự, ngày ngày không ra ngoài, nói đúng hơn, Trương Đình đã sai người canh gác ở khắp ngõ ngách trong biệt thự, nghiêm ngặt đến một con muỗi cũng không thoát ra được.

Người làm đưa đồ ăn đến, chỉ thấy cô đang ngồi ở bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, giống như một con chim nhỏ héo hon dần mất đi sinh khí.

Trương Đình nhìn thấy cô như vậy, trong lòng cũng khó chịu không kém.

“Ông chủ, hôm nay cô Dao cũng không ăn, chúng tôi sợ là cô ấy sẽ không trụ được mất.”

Hắn nhìn khay đồ ăn trên tay người làm, khuôn mặt càng lộ vẻ buồn phiền.

“Đưa tôi.” Cập ŋhật chương mới nhất tại w*eb лhayho.cом

” Trương Đình cầm khay đồ ăn lên phòng của Lâm Quân Dao.

Cánh cửa mở ra, vẫn là cảnh tượng quen thuộc, căn phòng tối, còn người con gái kia ngồi ở một góc bên cửa sổ.

“Dao, quay lại ăn cơm đi.”

Hắn đặt khay đồ ăn lên bàn, kéo một cái ghế khác lại gân.

Thấy cô không phản ứng, hắn liền cau mày, trực tiếp kéo người cô quay lại.

Trong mắt Lâm Quân Dao có nét kinh hoàng, Trương Đình thở dài, kéo đĩa cơm đến trước mặt cô, ra lệnh:

“Ăn c... Lâm Quân Dạo quay mặt, giọng nhẹ tênh:

"Không đói.”

“Em định muốn tôi đút cho em như hồi còn nhỏ mới chịu sao?"

Lâm Quân Dao nhìn hắn, không tin lời hắn, nhưng không ngờ Trương Đình lại làm thật, hắn từ tốn cầm thìa cơm lên, lấy thức ăn rồi đưa đến gần miệng cô:

“Há miệng.”

Lâm Quân Dao mím môi.

Nhưng cuối cùng cô vẫn chịu thua, mở miệng ăn cơm.

Trương Đình hài lòng, nhưng sức ăn của Lâm Quân Dao rất yếu, chỉ ăn được một phần bố, nhưng được như vậy cũng tốn rất nhiều công sức của hắn rồi.

Sau khi dọn dẹp, Lâm Quân Dao lên giường trước, Trương Đình lấy thuốc ra, kéo chăn cô xuống, khẽ nói:

“Uống thuốc đã. "

"Uống rồi.”

" Trương Đình nhìn cô, sau đó lại khẽ tách vỉ thuốc ra, lấy một cốc nước đến.

"Um.”

Lâm Quân Dao trợn mắt nhìn Trương Đình, hắn lại cưỡng hôn cô đúng lúc này.

Trương Đình hung hăng cắn lấy viền môi khô ráp của cô, ép cô mở miệng bằng được.

Lâm Quân Dao giãy dụa, muốn đẩy hắn ra, nhưng Trương Đình lại tóm chặt tay cô, cả người nặng nề đè lên khống chế.

Hắn thô bạo đưa lưỡi mình vào trong, sau đến tận họng cô, sau đó liền đẩy viên thuốc của kia xuống.

Cổ họng Lâm Quân Dao lập tức trào đến một trận đẳng ngắt, mắt cô hơi đỏ, kìm nén nhìn hắn căm phẫn.

Trương Đình mở mắt quan sát biểu cảm của cô, viên thuốc kia tan đi, nhưng đầu lưỡi của hắn chưa hết vị đắng, hắn lần này liền bám chặt lấy cái lưỡi của cô, bắt đầu dây dua.

Lâm Quân Dao ở dưới thân của hắn, hoàn toàn sững sờ.

Trương Đình lúc này mới nhằm mắt, bắt đầu tận hưởng mùi vị của riêng cô.

Nhiều ngày như vậy rồi, hắn chưa từng quên được, dù là cô có yếu ớt, xấu xí, nhưng đối với hắn vẫn là tuyệt vời như bốn đầu.

Lâm Quân Dao run rẩy, cô kinh ngạc, muốn đẩy người đàn ông này ra, nhưng cơ thể lại dường như phản kháng lại lý trí, không ngừng muốn chạy theo người đàn ông này.

Căn phòng bắt đầu nóng hổi, Trương Đình kéo áo cô lên cao, bắt đầu đưa bàn tay của mình vào lần mò trong cơ thể cô.

Các vết thương đã đóng vảy, lúc này lại bị bàn tay hắn làm loạn, người cô ngứa ngáy vô cùng, thân thể nhỏ nhắn bên dưới không ngừng uốn éo qua lại, cọ xát với quần áo của hắn.

Trương Đình nhả môi cô da, đem đầu lưỡi của mình kéo xuống dần bên dưới, không ngừng mút mát, để lại ấn ký của riêng mình.

Từng vết thương nhỏ bị hắn hôn lên, người cô gần như tê dại, hơi thở của hắn nóng hổi, kích thích toàn bộ lỗ chân lông của Lâm Quân Dao.

Trương Đình nhìn cô gần như đã động tình, bản thân không ngờ cũng đã nóng rực, bên dưới lại bắt đầu căng trưởng khó chịu, hắn hơi cúi người, đem chiếc váy kia của cô kéo tuột xuống.

Vùng tam giác mờ ảo hiện ra, cổ họng hắn liền nuốt ực một tiếng, bàn tay run rẩy kéo tiếp chiếc quần lót nhỏ nhắn kia xuống.

Trong ánh đèn, hai má Lâm Quân Dao đỏ bừng như trái đào non, cơ thể trở nên cực kỳ mê người.

Hắn kìm nén dục vọng đưa ngón tay mình vào bên trong thăm dò.

Cái lạnh chạm vào nơi sâu kín nhất, Lâm Quân Dạo gần như bừng tỉnh, cô hoảng hốt lập tức đẩy hắn ra.

"Không.”

Lâm Quân Dao lùi về một góc, ôm chăn run rẩy.

Trương Đình cũng sững sờ, hắn hóa đá tại chỗ, chăm chăm nhìn cô.

“Xin lỗi.”

Lâm Quân Dao gục mặt xuống, khẽ thút thít nức nở.

Trương Đình hoảng hốt vội vàng lao đến, Lâm Quân Dạo giật mình đánh hắn, nhưng hắn lại mặc kệ.

“Đừng sợ.”Dao, đừng sợ, tôi sẽ không làm em tổn thương! Lâm Quân Dao há miệng, dùng hết sức cắn xuống cánh tay hắn, Trương Đình toát mồ hôi lạnh khẽ rên lên một tiếng, nhưng trước sau không hề đẩy cô ra.

“Cắn đi, làm điều em thích đi, chỉ cần đừng ngây dại nữa, em làm gì tôi cũng chấp nhận.”

"Tên khốn.”cом Lâm Quân Dao rơi nước mắt, hàm răng vẫn cắn chặt bắp tay Trương Đình.

Khuôn mặt hắn tỏ vẻ khổ sở, vầng tràn đổ mồ hôi lớn hỏi lại:

“Tôi khốn chỗ nào chứ?"

“Tên khốn, chú làm tôi.”

rồi còn không chịu trách nhiệm, sau đó còn đuổi tôi về.

Trái tim hắn co rút tức thời.

“Nếu không tại chú, tôi cũng không bị thành thế này.”

hu hu.

Trương Đình đau xót, kéo cô vào lòng, ra sức lấy lòng:

“Được được, tôi chịu trách nhiệm, tôi chịu trách nhiệm có được không? Sau này, tôi chịu trách nhiệm với em được không?"

Lâm Quân Dao bật khóc, nghe thấy những lời này, cô lại khóc càng to hơn, nước mắt cô giống như sông lớn, bỗng chốc đánh úp lên, đem chiếc áo phông của hắn đều ướt đâm.

Trương Đình dỗ cô, trong lòng thở phào một tiếng.

Cuối cùng cô cũng chịu xả hết khó chịu trong người ra, hần còn lo lằng nếu cô không làm gì, hắn nhất định sẽ mời bác sĩ tâm lý về điều trị, một tháng này hắn ăn không ngon ngủ không yên, bị cô dọa cho chết khiếp rồi.

Nhưng cô lại nhắc đến đêm hôm đó, hẳn không khỏi thở dài.

Lúc này bảo hằn đối xử với cô như lúc xưa, e là không thể nữa rồi.

Hằn cũng không biết là thay đổi ở đầu, nhưng lòng hắn đã quyết, từ nay về sau, hắn nhất định sẽ chăm sóc cho cô thật tốt Mấy ngày sau, tình trạng của Lâm Quân Dạo tốt hơn, Trương Đình liền dắt cô ra bên ngoài.

Hôm nay là thanh minh, Trương Đình đột ngột muốn đưa cô ra ngoài cho thoáng khí.

Lâm Quân Dao không phản đối, ngoan ngoãn đi theo.

Nhưng không ngờ, Trương Đình lại đưa cô đến khu vui chơi.

Lâm Quân Dao khi biết được ý định này của hắn, nội tâm bĩnh lặng khẽ dậy lên một cơn sóng bất ngờ.

Lâm Quân Dao đứng trước cổng đợi, khẽ thở dài một hơi.

"Sao thế? Không thích sao?"

Lâm Quân Dao nhìn hắn, không biết nói thế nào.

“Tôi không còn là trẻ con nữa.” Chú không cần phải dỗ tôi như thế? Lâm Quân Dao rất muốn nói câu này với hắn, nhưng nhìn thấy ánh mắt hào hứng của hắn, cô cuối cùng vẫn không nói ra.

“Đi thôi.”

Trương Đình kéo tay cô đi vào trong.

Người đặc biệt nhiều, hai người đi một vòng, nhưng vẫn không tìm thấy thứ mình muốn chơi.

Lâm Quân Dao nhìn bánh xe khổng lồ lăn lên lăn xuống phía trước, trong lòng liền có chút mong chờ.

***