Người Tình Tàn Nhẫn

Chương 38: Kẻ gian trá



Lương Lan trên đường trở về thì nhận được một cuộc gọi la.

Bên kia vang lên giọng gấp gáp của Lâm Quân Dao:

“Lương Lan, cậu gửi thẻ ngân hàng tới địa chỉ này giúp mình với.”

Lương Lan bốn đầu kinh ngạc, liền lập tức hỏi lại:

“Dao, cậu đang ở đâu thế hả? Tại sao lại cần gấp nhiều tiền như thế?"

Lâm Quân Dao:

“Lương Lan, cậu đừng hỏi nhiều như thế, bây giờ mình không có nhiều thời gian, cậu làm theo lời mình nói là được rồi.”

Lương Lan càng lo lắng, trong lòng lập tức không được yên tâm, cô nhất quyết hỏi cho ra lẽ:

“Dao, nói sự thật mấy tháng này cậu đã đi đâu?"

đi.”

Bên đầu giây, giọng Lâm Quân Dao đã thở hổn hển, âm thanh gấp gáp, còn pha chút thở gấp khó có thể bình tĩnh, Lương Lan nhíu mày, đến ngón tay cầm điện thoại cũng bắt đầu gấp gáp theo.

“Lương Lan, chuyện hôm nay, cậu không được nói cho ai biết, sau này mình sẽ giải thích toàn bộ cho cậu sau? Lương Lan tấp vào lề đường, hai mắt cô cau lại:

“Vậy còn Trương Đình thì sao? Hằn. "Lương Lan.” miễn phí

Lâm Quân Dao khẽ ngắt giọng cô.

“Nhất là hắn, nhất định không được để hắn biết mình đã đến tìm cậu.”

có biết chưa?"

Lương Lan khẽ gật đầu, ừ một tiếng, cô còn chưa kịp lên tiếng hỏi tiếp thì Lâm Quân Dao lại tiếp tục lên tiếng:

“Địa chỉ mình sẽ gửi ngay cho cậu, không còn gì nữa, mình cúp trước đây.”

“Này, từ từ đã Lương Lan còn chưa nói hết câu, nhưng bên kia đã cúp máy, bên tại Lương Lan chỉ còn lại tiếng tút tút dài dài, cô thở dài, điện thoại kêu lên một tiếng, quả nhiên Lâm Quân Dao đã gửi cho cô một dòng địa chỉ.

Lương Lan quay lại trường, làm theo những gì Lâm Quân dao đã nói trong điện thoại.

Bên kia, Lâm Quân Dao rời khỏi bốt điện thoại, cô kéo mũ áo, cẩn thận quan sát bốn phía, sau đó mới tiếp tục đi tiếp.

Đã nửa tháng trôi qua kể từ khi cô rời khỏi Trương Đình, người của hắn quả nhiên đang tìm cô ở khắp mọi nơi, lúc bấy giờ, cô mới biết được, Trương Đình rốt cuộc có bốc nhiều thực lực, người của hắn đột nhiên xuất hiện ở khắp nơi, mấy lần liền Lâm Quân Dao suýt bị người của hắn tóm được.

Kể từ đó, cô liền học cách lẩn trốn, người của hắn xuất ra tìm cô cũng càng nhiều, Lâm Quân Dao lại càng kiên quyết, từ sau khi rời khỏi Luke, cô liền cảm nhận sâu sắc được sự đáng sợ của hắn, nhưng bố mẹ cô lại vẫn ở trong t tay hắn.

Một ngày chưa cứu được bố mẹ cô, thì một ngày cô không được yên.

Luke, hắn rốt cuộc đang ở đâu? Lâm Quân Dao siết tay nắm tay, ý chí kiên quyết, nhất định cô phải tìm được hắn, nhất định.

Đi vào một khu ổ chuột, mùi hội bên trong bốc lên khiến một cô gái mới lần đầu ra đời như cô khẽ bịt chặt mũi.

Mùi ô uế, rác rưởi chất đống ngày qua ngày, những con bọ nhung nhúc thi nhau luồn cúi bò ra, quanh quẩn bên những vũng nước tù đen ngòm.

Lâm Quân Dao rẽ vào một con ngách nhỏ, vách tường lâu ngày sớm đã mục nát, áo khoác da của cô vừa chạm vào, liền có thể tùy ý kéo đi một mảng tường.

Bên trong con ngách tối tăm, thỉnh thoảng có một vài cái đèn tròn vỡ nát, thi thoảng lập lòe vụt lên ánh sáng như ma trơi giữa đêm khuya.

Gót giày của cô tiến sâu, rồi dừng bước trước một cảnh cửa gỗ bạc màu cổ xưa.

Bên kia, sau khi lấy được thẻ ngân hàng và một vài thứ đồ linh tinh, Lương Lan liền gửi đi theo hướng dẫn của Lâm Quân Dao.

Người nhận đồ đi mất, Lương Lan thất thần một lúc rồi mới quay về, trong đầu không ngừng mắng Lâm Quân Dao quỷ dị không thôi.

"Con bé này, sau này nếu không giải thích rõ ràng thì không xong với bà đâu.

Lương Lan có chút hậm hực, cô quay về nhà mình, nhưng còn chưa mở cửa, người cô liền sững lại cảnh giác.

Giống như có linh cảm được, cô vội vàng rút con dao gọt hoa quả giấu dưới cùng túi xách, sau khi hít một hơi sâu thì chạy thẳng vào nhà.

“Mẹ kiếp.”

tên khốn nào dám gây ra trò này hả?"

Quả nhiên không ngoài dự đoán, căn nhà cô bị phá tan tành, bàn ghế trong nhà đều bị đập phá lung tung, đồ đạc không còn chỗ nào là nguyên vẹn, trông thảm thương vô cùng.

Lương Lan buông lời chửi tục, như nhớ ra gì đó, cô liền chạy vào phòng ngủ thứ hai của căn nhà.

"Thẩm Trác. Cô gọi lớn, nhưng bên trong phòng trống rỗng, không hề có một bóng người.

Dưới giường có một chậu nước lớn, nước nóng bên trong vẫn còn lưu lại màu đỏ nồng của máu tươi.

Cô thầm kêu không ổn, bước chân vội vàng chạy ra ngoài.

Ở cửa có vệt máu nhạt, cô liền chạy theo hướng kia, một mạch đuổi theo.

Trong lòng lo lắng, trên người Thẩm Trác còn vết thương nặng, nếu như bị bắt được, nhất định không thể chống trả được, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.

Cô chỉ mới ra ngoài một lát, trong nhà liền xảy ra chuyện này, thật sự không ngờ tới.

Nhưng tuyệt đối không phải trộm, chiếc đồng hồ Ý có đặt trong phòng khách lăn lông lốc sữa sàn, người đến nhất định không phải vì cướp tiền.

Vậy thì chỉ có một lý do thôi, Lương Lan đương nhiên không tin Thẩm Trác là một con người lương thiện gì, nếu không hẳn cũng không phai bị người ta đâm cho thừa sống thiếu chết như vậy. Nhưng không ngờ đám người đó lại tìm đến nhanh như vậy.

Lương Lan bỗng dừng chân, trong đầu đột nhiên hiện lên sự do dự.

Chung quy, cô với Thẩm Trác cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, vô tình cứu được hẳn, vốn dĩ là không có trách nhiệm, hắn bị người ta bắt đi thì liên quan quái đến cô chứ? Dù sao đám người bọn họ có thù thì cứ việc giải quyết thôi.

Nhưng tại sao lại dám đến đập nhà của cô chứ? Lương Lan gầm lên một tiếng, căn nhà đó mỗi lần dọn dẹp cô phải dùng đến 3 ngày mới dọn xong, huân huy ***

Chương hạng nặng đều là tích lũy được qua từng năm, nhưng chỉ trong một lúc liền chỏng chơ trên đất.

“Nhà bà đây là nơi để các người xả giận sao.” Lương Lan tức tối, càng nghĩ cô lại càng phun ra được lửa giận.

“Kẻ nào.” Choang!!! Lương Lan bị tập kích, nhất thời tầm mắt tối sầm, phút giây mất đi ý thức, cô cắn răng, khẽ chửi thầm một câu.

Đám người kia kéo cô về, một vài người khác cũng đang tập trung ở đó, thấy cô được đưa về, ánh mắt đột nhiên cũng trở nên khó hiểu.

“Tôi phát hiện cô ta quanh quẩn ở khu vực này, tôi sợ cô là gián điệp của Trương Đình nên bắt về đây.”

Một tên đi đến, kéo mặt Lương Lan lên ngắm nghía.

“Không tồi.”

"Chúng mày mấy ngày nay căng thẳng, thưởng cho đấy.”

Nghe thấy tên đó nói vậy, hai tên bắt được cô sướng rơn, ánh mắt giống như sắp bắt được vàng.

Cũng không cần kéo cô lại một góc, liền ngay tại hiện trường, lột quần áo cô ra.

“Da trắng thật đấy, sờ sướng thật.”

Thầm Trác được một đàn em dìu ra, hắn vừa nhìn thấy cảnh này, ánh mắt liền hơi nhíu lại:

“Chúng mày làm gì thế?"

“Anh hai, bọn em vừa bắt được con đàn bà này, anh em thời gian này chạy trốn đã mệt mỏi, cho mọi người cùng thoải mái.”

" Thẩm Trác liếc khuôn mặt kia, lập tức liền nhận ra cô.

Nhưng tầm mắt ánh lại lạnh tanh, đi phía trước ghế lớn ở giữa khu vực tập trung này, ngồi lên.

“Chúng mày không sợ bẩn à?"

Một tên đang xé áo cô, lập tức nhìn hắn cười:

“Nhìn cô ta không giống mấy con ả ở trong phường giáo lắm, có lẽ không sao đâu.” Nhưng nghĩ một lát, hắn lại dừng tay, nhìn Thẩm Trác:

“Anh có muốn chơi không?"

Thẩm Trác liếc hẳn, ánh mắt khẽ tối đi, tên đó rụt cổ, nuốt nước bọt.

Ôm vết thương của mình, hắn khẽ hạ lệnh:

“Tìm con đàn bà khác giải quyết đi, đừng động vào cô ta.”

Nghe hắn nói vậy, hai tên kia liền lập tức dừng tay, Thẩm Trác hờ hững nhìn Lương Lan nằm dưới nền đất lạnh, ánh mắt khẽ nổi lên suy tư.

***