Người Tình Tàn Nhẫn

Chương 43: Mất trong gang tấc



Khúc Vận và Lâm Quân Dạo còn chưa đi bốc được bốc xa, phiền phức lại tìm đến hai người.

Khúc Vận tức giận phun một tiếng tức giận:

“Tên khốn dai như đỉa đó.”

Trước mặt cô có một đám người chặn lại, Lâm Quân Dao không biết, nhưng đám người này Khúc Vận nhìn đã quen mắt.

Đám người của Viêm Thần có người nào chưa từng giao thủ với Khúc Vận, từng đợt từng đợt được điều đến, đánh đến trọng thương, dưỡng thương xong lại tìm đến đánh tiếp.

Khúc Vận chỉ có thể chửi đến cái dây thần kinh của Viêm Thần có vấn đề.

Hắn với cô như mèo với chuột, quần nhau cũng gần hai năm rồi, mà càng đáng chết hơn đó chính là, cô gần đây mới phát hiện ra, hắn lại không có ý định giết cô như cô đã tưởng.

Tên đó biến thái, chính là đem cô thành một món đồ chơi, quần đi quần lại, như một con hề giải trí cho hắn.

Nhất định không để cô chết, nhưng tuyệt đối không để cô yên ổn một ngày.

Khúc Vận buông tay Lâm Quân Dao, khẽ dặn:

“Không đánh được thì tránh một góc, bọn cúng ra tay không nể nang phụ nữ đâu.” miễn phí

Lâm Quân Dao gật đầu, chỉ thấy Khúc Vận đã xông vào đám người kia, một cô gái nhỏ như vậy, tính ra, Khúc Vận chỉ tầm tuổi cô, nhưng khí thế trên người lại không yếu ớt chút nào.

Một mình quần công với một đám đàn ông lực lưỡng như vậy, nhưng gần như không hề tỏ vẻ yếu thế.

Như tiếp theo sức mạnh, cô liền xông vào đánh nhau.

Một tên đạp vào mặt Khúc Vận, nhưng lại bị Lâm Quân Dao nhanh như cắt đạp bấy.

Khúc Vận càng đánh càng hăng, còn quay lại khen ngợi một câu:

“Đánh hay lắm.”

“Chết tiết, tóm cả cô ta đi.”

Đám người kia vốn không nghỉ sẽ có người chạy đến giúp Khúc Vận.

Không ngờ cô gái này cũng không hề đơn giản, dù không so được với Khúc Vận, nhưng cũng rất biết đánh quân công.

Hai bên đánh nhau, người ngoài chỉ cảm thấy kỳ quái, một đám đàn ông lực lưỡng, đánh nhau với hai cô gái nhỏ bé, vậy mà còn đánh rất hăng.

Khúc Vận và Lâm Quân Dao cùng gầm lên một tiếng, đạp tên cuối cùng lăn quay vào một căn phòng, lực đạo hoàn toàn không nhỏ, trực tiếp liền đem cánh cửa tan tành.

Trên người hai người đều có vết thương, Lâm Quân Dao thở hồng hộc, ngày trước có học võ, nhưng chưa từng có t cảm giác đánh đấm sảng khoái như hôm nay.

Khúc Vận nhìn cô, khẽ lau đi vết máu trên miệng, ném cho Lâm Quân Dao một chiếc khăn.

Lâm Quân Dao sảng khoái nhận lấy, sau đó hai người lại chạy về hướng phòng đấu giá.

Nhưng quả nhiên mọi chuyện đều không nằm trong tầm kiểm soát của hai người.

Nhất là ở cái nơi có nhiều tính toán cùng nhiều loại người tạp nham như nơi này.

Căn phòng đấu giá, đột nhiên nổ tung.

Hai người chỉ vừa đi đến cửa, bên trong có một loại áp lực khổng lồ liền phóng ra bên ngoài.

Tất cả người đều tràn ra, hội trường mù mịt đất bụi trở thành một mảnh hỗn loạn.

Mà trong đám hỗn loạn đấy, Lâm Quân Dao đã nhìn thấy bố mẹ của mình.

Bọn họ được cho mặc quần áo của phục vụ, nhưng cô vẫn rất dễ dàng nhận ra được bọn họ.

Hốc mắt cô đỏ rực, không ngừng ho khan, khổ sổ hét lên:

Bố mẹ.”

Nhưng hội trường quá hỗn loạn, hai người đều bị khống chế, căn bản là không thể nghe thấy tiếng gọi của cô.

Trương Đình và Thanh Lam cũng đã ra ngoài, hắn đã lấy được thứ mình muốn, nhưng ngay lập tức lúc đó hội trường lại phát nổ.

Trong hỗn loạn, hắn và Thanh Lam nhanh chóng ra ngoài, nhưng một tiếng gào lớn đã khiến hắn dừng bước.

Cách đó không xa, chính là cô, cô gái hắn tìm suốt thời gian qua.”

Lâm Quân Dao, hắn đã nhìn thấy cô, cô chỉ cách hắn vài người, người cô bụi bặm, trên mặt và người khắp nơi đều khó vết thương.

Nhưng cô không nhìn thấy hắn, ánh mắt cô chỉ chăm chú về một phương hướng khác.

Tức giận trong người khẽ bộc phát, hắn bất chấp nguy hiểm trong đống người, chen qua đống người xung quanh, đến chỗ cô.

Hắn quát lớn, lần này nhất định không cho phép cô rời khỏi hẳn nữa.

Thanh Lam tái mặt, Trương Đình lại rời khỏi bọn họ, trong đám người này, hắn có biết có bốc nhiều tại mắt, có bốc nhiều tên sát thủ ẩn nấp nhân cơ hội đều có thể giết chết hàn không? "Lão đại, anh không thể tới đó.

“Quá nguy hiểm.

Trương Đình mặc kệ lời ngăn cản của Thanh Lam, hắn liên tiếp chen chúc đi đến chỗ Lâm Quân Dao, nhưng cô dường như cũng không nghe thấy tiếng gọi của hắn, hắn đi đến chỗ cô, thì cô lại đi về phương hướng khác.

Bố người đuổi nhau trong biển người hỗn loạn.

Đoàng Đoàng Đoàng Đã có người đứng lên, tình hình bắt đầu trở nên nguy hiểm.

Khuôn mặt Trương Đình lo lắng, không ngừng truy đuổi theo bóng dáng của Lâm Quân Dao.

“Dao, em đứng lại đấy cho tôi.”

Lâm Quân Dao lúc này đã nghe thấy tiếng gầm của hắn, cô hốt hoảng quay đầu, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt chứa đầy sự phẫn nộ cùng tức giận của Trương Đình.

Khúc Vận cũng đã thấy hắn, nhưng cô cũng đã nghe thấy những tiếng súng trấn áp kia.

Cô cũng biết tình hình đang xấu đi, nếu lúc này không rời khỏi, có khả năng sẽ không thể rời khỏi được nữa.

Cô nhìn Lâm Quân Dao, nhìn khuôn mặt khổ sở của cô, cuối cùng hạ quyết định.

“Chúng ta phải rời khỏi đây.”

Lâm Quân Dao sững sờ:

"Cô nói gì? “Không còn thời gian nữa, đợi đám người kia huyết tẩy chỗ này, chúng ta liền không còn cơ hội rời khỏi nữa.”

Lâm Quân Dao lắc đầu, lúc này, ánh mắt cô liền chuyển qua bóng dáng bố mẹ cô, cô không cam tâm, cô sắp cứu được bọn họ rồi.”

"Khúc Vận, bọn họ đang ở phía trước, chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi là có thể cứu được bọn họ rồi.”

Nhưng Khúc Vận lại lắc đầu, bất đắc dĩ nói với cô:

“Chúng ta không còn thời gian nữa.”

"Không. Lúc này, những tiếng dùng liên tiếp vang lên, dòng người đổ xô hoảng hốt, người người chạy trốn, xô đẩy bọn họ đi, đem Lâm Quân Dạo và Khúc Vận đẩy đi xa.

Mắt Lâm Quân Dao đỏ rực, nhìn bóng dáng bố mẹ mình xa dần, cô bật khóc, kêu lớn:

“Bố mẹ.”

con ở đây.!"

Giọng cô như xé ruột gan:

“Bố mẹ không!!!" miễn phí

Như cảm ứng được cô, khoảnh khắc cuối cùng, bố mẹ cô cũng quay đầu, bố người chỉ kịp nhìn nhau một cái, đập vào mắt cô là ánh mắt kinh hãi của bố mẹ cô.

Dòng người xô đẩy, cuối cùng, cả Lâm Quần Dao và Khúc Vận đều bị đẩy xa đi.

Trương Đình đuổi theo Lâm Quân Dao, Khúc Vận đưa cô chạy lên sân thượng, Lâm Quân Dao vẫn còn chìm trong đau thương, Khúc Vận không nỡ nhưng cô cũng không còn cách nào khác.

“Dao, đứng lại, em đứng lại.”

Trương Đình và người của hắn cũng đuổi lên sân thượng, bên dưới có tiếng phát nổ, mặt đất rung mạnh, gần như muốn đổ sụp.

Khúc Vận nhìn Trương Đình, một lát liền kéo dây cáp buộc lên người Lâm Quân Dao.

“Thả cô ấy ra, cô ấy không thể đi cùng cô.”

Trương Đình gầm lên, rung chấn vừa rồi đẩy bọn họ xuống dưới, từ xa, nhìn thấy Khúc Vận định cùng Lâm Quân Dao chạy trốn, mặt hắn liền tối sầm.

Lúc này, trực thăng của Viêm Thần liền bấy đến gần bọn họ.

Tiếng của Viêm Thần bấy vào trong không trung, châm biếm:

"Khúc Vận, cô muốn là không sợ chết, lại dám nhảy hai người xuống dây cáp.”

Khúc Vận chửi tục, nghiến răng đáp lại:

"Bà đây tự tin, không được sao?"

Khúc Vận buộc Lâm Quân Dao lại người mình, Trương Đình hét lớn:

“Viêm Thần, cản bọn họ lại, tuyệt đối không được nhảy.”

Viêm Thần lúc này mới phát hiện Trương Đình cũng có mặt, hắn và thuộc hạ vừa chạy lên được sân thượng, lúc này đang lao như điện tới chỗ hai người phụ nữ kia.

Cô gái này có chút quen mắt, hình như chính là người lần trước giúp cô ta chạy thoát.

Việm Thần nhìn biểu tình hoảng hốt của Trương Đình bên dưới, trong mắt liền hiện lên sự kinh ngạc... Cô gái này, không lẽ là “Khúc Vận, cô gái kia mà chết, thì cô sẽ kết phải một mối thù cực lớn đấy, có biết không?"

Khúc Vận cười khinh thường, chỉ cách một bước nữa Trương Đình chạm đến, cô liền kéo Lâm Quân Dao nhảy xuống.

Trương Đình đã chạm đến tay Lâm Quân Dao nhưng cuối cùng vẫn tuột mất, hắn sững sờ chết đứng.

Tầng hội nghị bên dưới vang lên tiếng động cực lớn, lúc này Khúc Vận và Lâm Quân Dao vừa nhảy qua, liền bị áp lực khổng lồ cuốn lấy.

Viêm Thần thu lại nét cười.

Mà tim Trương Đình lúc này như bị bóp nghẹt, hắn điện cuồng gào lên trong đau đớn.

Tòa nhà lún xuống, trong chốc lát đều sụp đổ, sợi dây cáp buộc trên đỉnh sân thượng bị cắt đứt, bấy lượn trên bầu trời lớn, thật lâu, thật lâu mới hạ xuống đất.

***