Người Tình Trong Gương

Chương 10: Biến mất



Lâm Tam Thiên đã sớm ghi lại số điện thoại di động của "B".

Anh dựa vào trí nhớ gọi lại lần nữa, nửa giây sau, cuộc gọi đã được kết nối.

Tút. Tút. Tút ——

Đốt ngón tay anh cầm di động vô thức siết chặt.

Anh chưa bao giờ căng thẳng như vậy, hai ba giây chờ kết nối cuộc gọi tưởng như đã trôi qua hàng thế kỷ.

"Alo? Xin chào?"

Giọng một cô gái xa lạ phát ra từ đầu dây bên kia.

Lâm Tam Thiên cứng đờ tại chỗ.

Hành động bấm máy của anh gần như là theo quán tính nào đó, anh không hề nghĩ tới dãy số trống mà mình đã bấm không biết bao nhiêu lần lại đột nhiên được kết nối, càng không nghĩ tới đầu dây bên kia là một người xa lạ.

Chuyện xảy ra nằm ngoài dự đoán của anh.

"Alo? Xin lỗi bạn muốn tìm ai?"

Đợi một lúc, giọng nói của cô gái trong điện thoại có chút không kiên nhẫn.

Lâm Tam Thiên lại nói không ra lời mình đến tột cùng đang tìm ai, dù sao thì người anh muốn tìm có lẽ không hề tồn tại.

Âm tiết "Lam" nghẹn lại trong cổ họng.

"Lạ thật, ai gọi mà cũng không nói chuyện..." Cô gái và bạn bè bên cạnh phàn nàn.

"Xin hỏi..." Yết hầu của Lâm Tam Thiên trượt xuống, giọng anh ngập ngừng: "Xin hỏi, đây có phải số của chính chủ không?"

Cô gái kỳ lạ hỏi: "Đúng rồi, là của tôi, rốt cuộc anh muốn tìm ai vậy?"

"Xin lỗi, tôi gọi nhầm số rồi."

Lâm Tam Thiên cúp điện thoại trước.

Anh mở nhật ký cuộc gọi ra, xác nhận lại rằng vừa rồi anh không bấm nhầm số, hơn nữa từ nhỏ anh đã rất nhạy cảm với những con số, chắc chắn sẽ không bao giờ nhớ nhầm 11 con số đơn giản.

Đây là dãy số trống mà "B" đã dùng để gửi chuyển phát nhanh trước đó, anh rất chắc chắn.

Hoặc hệ thống trí nhớ của anh bị lỗi, hoặc thế giới này đã thay đổi.

Song bây giờ anh không thể đưa ra phán đoán chính xác.

Lâm Tam Thiên chợt nhận ra rằng đầu dây bên kia là một người xa lạ không liên quan, thì còn khiến anh thất vọng hơn nhiều so với việc bấm số trống.

Dẫu sao số trống để lại đường sống cho rất nhiều ảo tưởng, mà người xa lạ đã trực tiếp phá vỡ sự mong đợi của anh.

Lâm Tam Thiên cầm di động thoáng ngây ra, sau đó lại bấm một dãy số khác.

"Alo? Thầy Lâm? Có chuyện gì vậy?"

Thầy Tề ở đầu bên kia điện thoại không hề che giấu giọng điệu ngạc nhiên, dù sao đây cũng là lần đầu tiên thầy Lâm chủ động gọi điện thoại cho hắn.

Hơn nữa nếu hắn nhớ không lầm, lúc này giáo sư Lâm đang nghỉ phép hàng năm ở ngoài thành phố, sáng sớm gọi điện cũng rất lạ.

"Thầy Tề, thầy còn nhớ bức thư lúc trước thầy đưa cho tôi không?"

Giọng nói của Lâm Tam Thiên nghe có vẻ hơi sốt ruột, hệt như anh đang nóng lòng muốn chứng minh điều gì đó.

"Thư?" Giọng điệu thầy Tề hơi cao lên đầy khó hiểu: "Thư gì? Chuyện khi nào?"

"Vào buổi trưa thứ hai tuần trước, thầy lấy tài liệu từ phòng thư rồi đưa cho tôi." Lâm Tam Thiên giải thích rất rõ ràng và chi tiết.

Thầy Tề trong điện thoại suy nghĩ rất nghiêm túc, cuối cùng đưa ra kết luận: "Tôi không nhớ."

Lâm Tam Thiên nhíu mày: "Một chút ấn tượng cũng không có sao?"

Lần này thầy Tề rất chắc chắn: "Không nhớ thật, thầy Lâm có phải thầy nhớ lầm không? Nếu tôi thật sự lấy cho thầy thì tôi nhớ rõ lắm, thời buổi này mà còn có người viết thư cũng quá lãng mạn rồi..."

Trái tim của Lâm Tam Thiên từng chút một chìm xuống, anh nhớ lại lúc đó thầy Tề cũng nói điều tương tự vào lúc đó.

Xem ra thầy Tề thực sự không nhớ...

Lâm Tam Thiên suy nghĩ một chút lại hỏi: "Vậy... lọ hoa cẩm tú cầu trên bàn làm việc của tôi vẫn còn ở đó chứ?"

"Cẩm tú cầu?" Giọng điệu của thầy Tề càng thêm kỳ lạ: "Không, tôi không thấy, bây giờ tôi đang ở văn phòng."

Lâm Tam Thiên im lặng một lúc: "Được rồi, tôi biết rồi."

Thầy Tề đột nhiên cẩn thận nói: "Hình như thầy chưa bao giờ bày hoa trong phòng làm việc, sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"

"Thầy có sao không?"

"Không sao, cảm ơn thầy."

Lâm Tam Thiên vẫn không muốn chấp nhận sự thật rằng mọi thứ đã bị xóa bỏ.

Anh tìm số điện thoại của tài xế taxi tối qua.

Hình như tài xế vừa mới tinh ngủ, giọng điệu có chút mơ hồ thiếu kiên nhẫn: "Gì vậy anh hai? Anh nằm mơ hả? Hôm qua chúng ta bắt đầu đi về phía Tây thì vụ nổ ở đâu ra? Vụ nổ bên đường Thái Nguyên cách đó khá xa... Cái gì? Anh nói hôm qua chúng ta đụng phải ai đó? Anh hai à, anh đừng nói giỡn nữa, tôi lái xe rất cẩn thận, làm sao có thể đụng người? Đừng có vu khống tôi, ăn vạ cũng không phải như thế."

"Xin lỗi đã làm phiền, tôi nhầm rồi."

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tam Thiên nhìn vào chiếc gương còn sót lại trong tủ.

Ánh mặt trời chiếu vào, anh nhìn thấy một vết thương mỏng trên môi của mình, trong thùng rác có một sọt đựng đầy thủy tinh vỡ đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Điều này dường như không chứng minh được sự tồn tại của "Lam".

Suốt buổi sáng, theo lời mời mọc nhiệt tình của Kha Viện, Lâm Tam Thiên tham quan khuôn viên mới của cô nhi viện, cũng có những chia sẻ ngắn với các em nhỏ trong cô nhi viện.

"Giáo sư Lâm, tối qua không nghỉ ngơi à?"

Kha Viện nhìn bộ dáng có chút không yên lòng của anh, quan tâm nói: "Sắc mặt của thầy không tốt lắm."

Lâm Tam Thiên chực tỉnh, mỉm cười dịu dàng: "Có lẽ thầy có hơi mệt sau chuyến đi, nghỉ ngơi vài ngày là ổn rồi."

Nụ cười của anh cũng mệt mỏi hơn ngày thường rất nhiều.

Lúc này anh mới nhận ra rằng vì sự biến mất của "Lam" mà toàn bộ trạng thái tinh thần của anh dần bất ổn.

Trở nên trầm cảm tiêu cực hơn ngày trước, hơn nữa cũng không thể che giấu tốt cảm xúc của mình.

Từ nhỏ anh đã là một đứa trẻ giỏi che giấu cảm xúc, rất ít người và vật có thể khiến cảm xúc của anh dao động dữ dội.

Thế là anh luôn cư xử trầm lặng, dịu dàng, ổn định và thậm chí tiết chế, sẽ không bao giờ dễ xúc động.

Mà "Lam" đối với anh rõ ràng là một ngoại lệ.

Cuộc sống vốn yên bình đã bị xáo trộn bởi sự xuất hiện trở lại của "Lam", gây nên sóng to gió lớn.

Hiện tại anh khó mà bình tĩnh được như trước.

Lâm Tam Thiên đã làm mất "Endless Summer" mà Lam đã tặng cho anh, vì thế buổi chiều, anh đến phố thương mại một chuyến.

Anh nhìn tủ kính bán son môi một hồi, ánh mắt dừng lại giữa các loại son môi khác nhau.

"Anh này, xin hỏi anh muốn tìm thỏi son màu gì?"

Cô nhân viên bán hàng nhìn Lâm Tam Thiên nghiêm túc lựa chọn son môi, trong lòng thầm hâm mộ với bạn gái của đối phương.

Có một người bạn trai vừa đẹp trai lại còn nghiêm túc chọn quà cho mình như vậy, cô gái đó chắc chắn hạnh phúc lắm đây.

Lâm Tam Thiên do dự một chút mới mở miệng: "Xin hỏi, cô có thể cho tôi xem "Endless Summer" mới ra không?"

"'Endless Summer' thì tạm thời chúng tôi chưa có hàng, có thể phải đợi sang tháng sau mới có." Vẻ mặt cô nhân viên áy náy nói: "Anh cũng có thể xem thử mấy màu sắc khác, nếu chưa quyết định được thì bên tôi cũng có thể giới thiệu cho anh."

Ngay khi Lâm Tam Thiên nghe tin đã hết hàng, anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng theo sau đó là cảm giác mất mát khó tả.

"Tạm thời không cần, cảm ơn."

Ra khỏi phố thương mại, đã là giờ tan sở, đám người vẻ mặt chết lặng lướt qua vai anh.

Lâm Tam Thiên đứng ở ngã tư chờ đèn đỏ 30 giây, nghĩ đến còn có một nơi có thể đi xác nhận.

Bảy giờ tối, là thời gian quán bar Mirror mở cửa kinh doanh.

Tối nay không có ban nhạc biểu diễn, cũng còn sớm nên không có khách hàng trong quán bar.

Vì vậy, khi Lâm Tam Thiên vừa bước vào, cậu trai pha chế đang dọn dẹp quầy bar lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lên: "Anh trai lại tới rồi, tối qua thấy anh bị một cô gái quyến rũ dẫn đi, em buồn mất mấy ngày đấy."

Chị Thanh ở phía sau vỗ vào gáy cậu ta: "Nói vậy là được rồi, đừng làm khách của chị mày sợ."

Lâm Tam Thiên gọi một ly Blue Shark giống như ngày hôm qua, đi thẳng vào vấn đề, hỏi chị Thanh và cậu trai pha chế rượu có nhớ tấm ảnh tối hôm qua anh cho bọn họ xem không.

"Ảnh? Ảnh gì?" Mặt chị Thanh đầy khó hiểu.

"Bức ảnh chụp một 'cô gái' tô son môi màu xanh, ngồi ở đây hút thuốc." Lâm Tam Thiên chỉ vào chiếc ghế bên lối đi: "Cô đã từng nói, ảnh chụp là do cô chụp bảy năm trước."

Chị Thanh và cậu trai pha chế ngơ ngác nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu: "À... anh này, hôm qua anh không có cho chúng tôi xem bức ảnh nào cả."

Chị Thanh có chút lúng túng mỉm cười: "Có phải anh nhớ nhầm rồi không?"

Cậu trai pha chế nói thêm: "Ngày hôm qua em thấy anh đẹp trai nên chủ động bắt chuyện, sau khi bị anh từ chối em còn bị chị Thanh mắng, không có chuyện ảnh chụp cô gái nào cả."

"À, chắc là tôi nhớ nhầm rồi, cám ơn."

Lâm Tam Thiên lập tức hiểu được, bọn họ giống như thầy Tề, tài xế, tất cả ký ức liên quan đến "Lam" đều bị xóa sạch.

Nhưng vì sao anh còn nhớ rõ?

Một ý nghĩ đáng sợ loé lên trong đầu anh.

Có lẽ... tất cả những ký ức về Lam, tờ giấy, chuyển phát nhanh, hoa tươi, lá thư... tất cả đều là sản phẩm của bệnh tâm thần.

Dù sao hôm nay anh đã hỏi khắp nơi, không ai có thể chứng minh cho anh rằng những thứ này thực sự tồn tại.

Giống như việc nhìn thấy hai người mẹ khi anh còn nhỏ, tất cả người lớn đều nói với anh rằng anh bị rối loạn tâm thần do chịu cú sốc lớn từ cái chết của mẹ mình, điều này thường thấy ở những đứa trẻ từng trải qua chấn thương.

Anh bị bệnh nên phải điều trị, cần ai đó giúp anh phân biệt đâu là thật đâu là ảo giác.

Anh bị bệnh. Anh bị bệnh.

Một khi những ý nghĩ như vậy xuất hiện, nó cứ như bột nhào lên men dần dần phình lên, ngăn chặn lồng ngực khiến anh không thể thở bình thường.

Cảm giác sợ hãi bủa vây anh.

Vì để ngăn chặn tiếng nói trong đầu ngừng la hét, Lâm Tam Thiên gọi cho mình rất nhiều rượu.

Đêm nay không có Lam im hơi lặng tiếng uống hết rượu của anh rồi để lại tờ giấy —— "Cảm ơn rượu của cậu"

Tất cả rượu đều do một mình anh uống.

Anh không có thói quen uống rượu, đây là lần đầu tiên uống nhiều rượu như vậy.

Anh đương nhiên say rồi.

Chị Thanh kinh doanh quán bar đã quen nhìn khách đến tìm rượu giải sầu: "Trông có vẻ là vấn đề tình cảm."

Cậu trai pha chế lại thở dài: "Anh trai đẹp như vậy mà cũng gặp rắc rối tình cảm, thế giới đúng là công bằng."

Chị Thanh: "..."

Cậu trai pha chế rượu: "Dù sao hôm nay chúng ta cũng không có làm ăn gì, chị Thanh để em tán tỉnh nơi làm việc một lát được không? Người đẹp ngời ngời như vậy khiến em kìm lòng không đặng muốn đi an ủi anh ấy."

Chị Thanh lườm cậu ta: "Cậu đừng thừa lúc sơ hở mà chui vào."

Cậu trai pha chế nháy mắt cười nói: "Chị Thanh, chị coi trọng em quá, người ta có yếu lòng em cũng không vào được."

Chị Thanh cũng cười: "Coi như em còn tự mình hiểu lấy."

Cậu trai pha chế ngồi xuống đối diện Lâm Tam Thiên: "Anh thất tình hả?"

Sau khi uống rượu nước da của Lâm Tam Thiên không đỏ lên mà trở nên trắng lạnh hơn.

Vẻ mặt của anh rõ ràng đơ ra một lúc: "Ừm."

Âm thanh rất mơ hồ.

"Thay đổi thôi anh trai, cũ không đi, mới không đến." Cậu trai pha chế chạm vào ly rượu: "Anh thích mẫu người thế nào?"

Lâm Tam Thiên: "..."

"Trò chuyện chút đi, uống rượu giải sầu một mình không có gì thú vị."

"Tôi không biết."

"Vậy hỏi anh điều này, anh vì một người như thế nào mà uống thành thế này hở?"

Lâm Tam Thiên mơ màng suy nghĩ một chút: "Người ấy và tôi giống nhau."

Nhân viên pha chế kinh ngạc: "Giống nhau chỗ nào? Nhan sắc giống nhau? Tính cách giống nhau? Sở thích giống nhau? Hay là... cùng giới tính?"

Câu cuối cùng rõ ràng là một câu nói đùa.

Ai ngờ Lâm Tam Thiên đã uống quá nhiều, gật đầu: "Ừm, giống hết."

Nhân viên pha chế đối diện thoáng ngây ra, một lúc sau mới nở nụ cười: "Anh trai đúng là người trong giới, mắt nhìn người của em chuẩn phết."

"Hai người quen nhau bao lâu rồi?"

"Người ấy và tôi cùng nhau trưởng thành."

"Ồ, hóa ra là thanh mai trúc mã à, vậy hai người phải hiểu nhau lắm."

"Ừm, cậu ấy biết mọi thứ về tôi... nhưng hình như tôi không biết rõ về cậu ấy lắm..."

Lam có thế giới của riêng mình, có quy tắc tồn tại của riêng mình.

Tất cả những điều này anh không biết.

"Hai người xảy ra chuyện gì?"

"Cậu ấy biến mất rồi."

"Ảnh không cần anh nữa?"

"Tôi không biết."

"Ái chà."

"Lam" đã biến mất hoàn toàn sau nụ hôn tối qua...

Những suy nghĩ rời rạc và mảnh ghép ký ức như một mớ chỉ lộn xộn, Lâm Tam Thiên không có đầu mối, anh nói chuyện trong trạng thái mê man, sau khi uống rượu anh nói nhiều hơn bình thường.

Anh không biết mình uống đến ly thứ mấy thì say.

Gương quán bar được thiết kế như một mê cung để anh có thể trông thấy rất nhiều hình ảnh phản chiếu.

Những tấm gương này cũng đang nhìn chằm chằm vào anh.

Lâm Tam Thiên uống quá nhiều lại bắt đầu cảm giác được ánh nhìn chăm chú đầy nóng bỏng.

Lần này anh cảm thấy rất yên tâm.

Cuối cùng là chị Thanh và nhân viên pha chế chặn một chiếc taxi cho Lâm Tam Thiên, lại giúp đỡ anh loạng choạng bước lên xe.

Chiếc taxi không bật đèn suốt quãng đường, lúc chị Thanh đóng cửa cho Lâm Tam Thiên, cô đã vô thức nhìn vào ghế lái mấy lần.

Cô luôn cảm thấy khuôn mặt nghiêng chìm trong bóng tối của tài xế có chút quen thuộc.

Song cô không biết cảm giác quen thuộc này đến từ đâu.

Khi cơn gió lạnh vừa thổi qua, rượu nhanh chóng ngấm vào máu, Lâm Tam Thiên càng lúc càng say.

Cơ thể anh dường như đã tách rời khỏi suy nghĩ, cả người bủn rủn thành một bãi bùn nhão, nằm ngây ngất trên ghế sau của taxi.

Chiếc xe có mùi nước hoa "Blue Dawn", Lâm Tam Thiên vô thức hít một hơi thật sâu.

Cho dù là ảo giác cũng không sao, mùi này làm cho anh cảm thấy thoải mái.

Anh giãy dụa vài lần, định nói cho tài xế biết địa chỉ chỗ ở của mình nhưng cổ họng như bị lửa đốt không thể phát ra âm thanh rõ ràng.

Ngay lúc anh ho khan muốn nói địa chỉ, tài xế đột nhiên khẽ "xuỵt" một tiếng.

"Đừng nói, tớ biết cậu muốn đi đâu."

"..."

Nhắm mắt lại, đó là quy tắc."

"..."

"Vậy nên, ngủ đi."

Tác giả có lời muốn nói:

Cuckoo nào đó: Chúc mừng bạn đã có được một "Tam Thiên say rượu"

Lam: Xoa tay

Lam có phải rất mlem rất tán tỉnh không!!!