Người Tình Trong Gương

Chương 17: Lam của anh



Lam của anh cuối cùng cũng xuất hiện, ngay trước mắt bao người.

Lam của anh nắm tay anh đi qua đám đông đến sàn nhảy.

Có lẽ là cảnh tượng lúc này quá gây sốc, hoặc là do trên người Lam tự mang khí tràng đặc biệt, mọi người đều rất tự giác tránh ra một con đường để cho cả hai có thể thuận lợi đi qua.

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Lâm Tam Thiên mặc cho y kéo mình, anh không có tâm tư nào nhìn đường chỉ tập trung vào bóng lưng Lam.

Vì Lam đi giày cao gót nên Lam cao hơn anh một chút.

Anh để ý thấy trên xương bả vai của Lam có một nuốt ruồi nho nhỏ, vì da quá trắng nên nốt ruồi nhỏ rất dễ thấy.

Có phải mình cũng có nốt ruồi nhỏ giống vậy không?

Lâm Tam Thiên suy nghĩ một lát, khóe môi bất giác cong lên.

Một người khó có thể trông thấy lưng mình rõ ràng như vậy, nhưng anh và Lam có thể dễ dàng làm được.

Cũng chỉ có anh và Lam mới làm được.

—— cả hai có thể chia sẻ những bí mật của cơ thể.

Ý nghĩ như vậy khiến trái tim Lâm Tam Thiên run lên, hệt như bị móng mèo cào vào tim, bất giác bàn tay nắm lấy tay Lam mạnh hơn.

Lam đi ở phía trước giống như cảm giác được tâm trạng của anh dao động, gãi nhẹ lòng bàn tay anh bằng đầu ngón tay y.

Còn ngứa hơn cả móng vuốt mèo con.

Lâm Tam Thiên khẽ run lên, anh biết Lam cố tình làm vậy nhưng anh không nỡ rút tay về.

Ngay khi họ đứng trên sàn nhảy, ban nhạc sinh viên trên sân khấu lại bắt đầu chơi nhạc.

Giống như Lam đã sắp xếp trước, âm nhạc được chơi là

Ánh đèn trong quán bar cũng biến thành một màu xanh sẫm dịu dàng.

Lam dán vào mặt Lâm Tam Thiên, chủ động nói: "Giáo sư Lâm, cậu nên ôm eo tớ."

Làn da của y rất lạnh, ngay cả hơi thở trong lời nói cũng lạnh, nhưng tai của Lâm Tam Thiên lại đỏ ửng nóng lên.

Lâm Tam Thiên thỉnh thoảng cũng nói đùa: "Quý cô 'B621', có lẽ cậu nên dè dặt một chút."

Lam cười: "Không sao, tớ không có ngại khi ở trước mặt giáo sư nhà chúng ta đâu."

Lâm Tam Thiên: "..." Lam nhà anh không ngại, nhưng còn anh mắc cỡ lắm.

Song anh vẫn nghe lời ôm eo Lam.

Lam cũng lập tức áp sát choàng qua vai anh, kéo khoảng cách giữa hai người lại gần nhau.

Mọi người trên sàn nhảy đều nhìn sang bên này, ban đầu bọn họ còn tưởng giáo sư Lâm đồng ý khiêu vũ chỉ vì quy tắc và thể diện của đối phương, nhưng không ngờ hai người diễn giả thành thật, thân mật đến vậy...

Giáo sư Lâm của bọn họ chắc tối nay bị sa lầy luôn rồi...

Lam không quan tâm người khác nghĩ gì, bây giờ Lâm Tam Thiên cũng lười quan tâm, cả hai còn mong mỏi gì được gặp nhau đấy.

"Tớ không biết nhảy." Lâm Tam Thiên nói thật.

Lam: "Tớ biết, vậy nên tớ đã học trước, cậu làm theo tớ là được."

Lâm Tam Thiên khẽ nhếch khóe môi: "Vậy, xin hãy chỉ giáo nhiều hơn?"

Lam: "Vinh hạnh của tớ."

Đùa thì đùa, nhưng Lam biết đêm nay Lâm Tam Thiên bị sốt.

"Nếu khó chịu thì tựa vào người tớ, mặc kệ bọn họ thấy thế nào nghĩ thế nào."

Lâm Tam Thiên nở nụ cười: "Ừ, tớ cũng chẳng bận tâm đâu."

Có lẽ là cảm giác an tâm khiến Lâm Tam Thiên trầm tĩnh lại, anh không còn gắng gượng nữa, mà tựa vào lòng Lam an tâm làm một bệnh nhân cần được chăm sóc.

Họ bước chậm theo nhịp điệu.

Người bên ngoài nhìn thì tưởng Lâm Tam Thiên ôm đối phương, nhưng thực ra trọng lượng cơ thể anh đều do Lam chống đỡ.

"Vết thương trên người cậu đã lành chưa?"

Lâm Tam Thiên lại quan sát Lam lần nữa, xác nhận vết thương trên da đã biến mất mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh nhớ lại lần trước khi thấy Lam trong gương, đối phương đầy những vết thương chằng chịt làm anh thấy mà xót xa.

"Ừ, lành lâu rồi." Lam nói: "Tớ không giống mấy cậu, vết thương nặng có thể lành hẳn trong một ngày."

Câu "mấy cậu" đó khiến nét mặt Lâm Tam Thiên thoáng dừng lại.

Đó là cách Lam miêu tả con người à...

Sự tồn tại của Lam rất tinh tế, y không phải sinh mệnh theo cách hiểu thông thường của con người, mà y là một "bản thân" khác.

Đầu óc Lâm Tam Thiên choáng váng từ bỏ suy nghĩ quá phức tạp, chọn những câu hỏi đơn giản.

Ánh mắt của anh lướt qua đôi giày của Lam, đó là một đôi giày cao gót cỡ lớn.

Đột nhiên anh không nín được cười: "Đi giày cao gót quen chưa?"

Lam bĩu môi: "Thật lòng mà nói, hổng có quen, còn cấn chân nữa."

Lâm Tam Thiên đề nghị: "Nếu không cởi giày ra đi, cậu có thể nhảy với tớ bằng chân trần." Lam: "Không, bạn nhảy của cậu mà cởi giày ra, ngày mai cậu sẽ bị sinh viên của cậu chê cười đấy."

Lâm Tam Thiên: "Cứ mặc bọn họ cười đi."

Lam lại cố chấp lắc đầu: "Lát nữa sẽ quen thôi."

Lâm Tam Thiên hiểu rõ bản thân, cũng hiểu rõ y nên không kiên trì nữa mà hỏi: "Người dọn dẹp phòng trọ là cậu à?"

"À, lúc gửi chuyển phát nhanh thì tiện tay làm một lát, theo tiêu chuẩn thông thường của cậu đó."

Giọng điệu của Lam rất tự nhiên, hệt như cả hai đã sống với nhau nhiều năm.

Y biết mỗi lần Lâm Tam Thiên ra ngoài trở về đều phải quét dọn trước, nên y làm luôn cho rồi.

"Tam Thiên, sau này tớ cũng sẽ san sẻ một số công việc nhà với cậu nhé."

Lam đột nhiên nói, giọng điệu thản nhiên.

Lâm Tam Thiên ngập ngừng một lúc: "Ý cậu là...?"

"Tớ muốn ở chung với cậu, với bộ dáng này." Ánh mắt Lam rất nghiêm túc.

Lâm Tam Thiên im lặng một lúc, hỏi ra vấn đề vẫn còn vướng mắc trong lòng: "Quy tắc của cậu thì sao?"

"Tớ đã giải quyết kha khá rồi." Lam nhún vui: "Tớ không chắc mỗi ngày có thể xuất hiện được bao lâu, nhưng tớ chắc chắn có thể đến gặp cậu mỗi ngày."

Lâm Tam Thiên nghe vậy, trái tim khẽ run lên.

Nói cách khác, sau này anh và Lam của mình, mỗi ngày đều có cơ hội gặp nhau.

Lam nhìn dáng vẻ mỉm cười của anh lại dịu giọng nói: "Cậu có nhiều câu hỏi muốn hỏi tớ lắm đúng không? Cứ từ từ, tớ cũng sẽ trả lời cậu."

Lâm Tam Thiên thật sự có rất nhiều câu hỏi, nhiều đến nỗi xoắn thành một nùi không có đầu mối.

Vì thế anh nghiêm túc suy nghĩ rồi chọn câu hỏi trực tiếp nhất.

"Vậy ai là người đặt ra quy tắc cho cậu?"

Câu hỏi này đã lên men trong đầu Lâm Tam Thiên từ rất lâu rồi.

Lam nhún vai: "Khi tớ mới bắt đầu có ý thức, những thứ rắc rối gọi là quy tắc đã viết vào trong trí nhớ của tớ, dường như chúng là một phần sự tồn tại của tớ, chỉ cần vi phạm sẽ bị trừng phạt, chẳng hạn như lần trước cậu thấy chân tớ có xiềng xích thì đó là do kết quả của việc vi phạm quy tắc."

Lâm Tam Thiên hỏi: "Có thể nói cho tớ biết quy tắc cụ thể không?"

Lam gật đầu: "Quy tắc ban đầu là trước ngày sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của cậu, tớ không được phép xuất hiện trước mặt cậu... tức là trước ngày hôm nay."

Trước hai mươi sáu tuổi không được phép xuất hiện trước mặt anh...

Lâm Tam Thiên suy nghĩ một lát thầm rung lên: "Cho nên cậu đã cứu tớ từ tủ quần áo vào đêm đó mười lăm năm trước, cậu đã vi phạm quy tắc rồi phải không?"

Lam cười gượng: "Đúng vậy, ngày hôm đó tớ đã dạy ba thằng côn đồ đó một bài học, sau đó tớ bị quy tắc bắt về trong gương, còn bị đeo xiềng xích xấu xí."

Giọng điệu của Lam lúc nào cũng hời hợt không đứng đắn, nhưng những gì y miêu tả lại hoàn toàn khác.

Y không chỉ bị xích chân, mà ngay cả khả năng suy nghĩ cũng bị các quy tắc tước đoạt hoàn toàn.

Vì các quy tắc ghét sự không vâng lời của y nên niêm phong y trong gương.

Lâm Tam Thiên tìm ra đầu đuôi câu chuyện, anh thở gấp, bàn tay đặt ở eo Lam vô thức dùng sức.

Vào đêm tuyết rơi mười một tuổi, chính Lam đã phá vỡ quy tắc bế anh ra khỏi tủ, đưa anh từ "chết" sang "sống".

Nhưng cũng vì thế mà Lam bị phong ấn mười lăm năm.

Anh cũng giận dỗi vì Lam không xuất hiện.

Đột nhiên Lâm Tam Thiên cảm thấy khổ sở và áy náy trước nay chưa từng có.

"Tam Thiên, đừng buồn, cậu biết trình độ tự luyến của tớ, cho dù có làm lại lần nữa tớ cũng sẽ đưa ra lựa chọn tương tự."

Lâm Tam Thiên cụp mắt xuống nhỏ giọng "ừm" một tiếng: "Tớ biết, nhưng tớ vẫn cảm thấy đau lòng."

Lam nở nụ cười, vươn bàn tay ra xoa đầu Tam Thiên.

Tóc của anh rất mềm mại và mỏng, xoa rất dễ nghiện.

Tuy đều là mình, nhưng xoa tóc một "bản thân" khác thuận tay hơn cũng thú vị hơn nhiều.

Mấy sinh viên đứng cạnh họ đều bị sốc trước cảnh tượng này.

Là do ánh đèn quá mờ ảo làm cho bọn họ sinh ra ảo giác hay do uống quá nhiều rượu? Vừa nãy bọn họ thấy cái gì? Giáo sư Lâm bị chị gái váy xanh sờ đầu?!

Khó mà tin nổi...

Mà bên này, thế giới riêng tự hình thành của Tam Thiên và Lam hoàn toàn phớt lờ mọi ánh mắt tò mò của đám đông.

"Lúc ấy cậu nói tớ thoa son môi xanh là có thể tìm được cậu, chuyện đó là sao vậy?" Lâm Tam Thiên kìm nén cảm xúc của mình tiếp tục hỏi.

Lam: "Đây là đường lui tớ để lại cho bản thân, vì cấm chế sẽ không tự động biến mất theo thời gian, chìa khóa để mở lệnh cấm nằm ở cậu, chỉ khi cậu gửi cho tớ một lời mời... nghĩa là, nếu cậu tô son xanh trước gương một lần, tớ có thể đạt được một ít năng lượng, ý thức bị phong ấn cũng sẽ nới lỏng."

"Mãi đến mùa hè bảy năm trước, cậu không chỉ tô son xanh đứng trước gương, còn đặt cho tớ một cái tên, tính cách, sở thích và ngoại hình, khi đó tớ đã hoàn toàn tỉnh lại."

Nói tới đây Lam cố ý bĩu môi: "Nhưng sau ngày hôm đó cậu không tiếp tục mời tớ nữa, thậm chí không nói chuyện với tớ trong gương nữa, tớ không có cách nào tiến thêm một bước hành động nữa."

"Xin lỗi, tớ..."

"Tam Thiên, không cần phải xin lỗi bản thân." Lam cười cắt lời anh, xoa đầu anh mạnh hơn.

Lâm Tam Thiên thoáng kinh ngạc rồi gật đầu, anh tiếp tục hỏi: "Cậu gửi chuyển phát nhanh, ảnh chụp cho tớ là muốn tớ đi tìm cậu à?"

Lam: "Đúng vậy, chìa khóa để tớ tự do cũng là cậu, chỉ khi cậu chủ động mời tớ, cũng tự nguyện ký khế ước cho phép tớ tự do vĩnh viễn, tớ mới có thể xuất hiện trước mặt cậu một lần nữa, giống như bây giờ vậy."

"Tuy bảy năm trước tớ đã tỉnh lại, nhưng sức lực vẫn còn rất yếu, không thể tự do di chuyển nên chỉ có thể chờ đợi."

"Cho đến khi sinh nhật hai mươi sáu tuổi của chúng ta tới gần, sức mạnh của tớ dần tăng lên, có thể thu hút sự chú ý của cậu bằng cách gửi son môi xanh, váy, ảnh... khiến cậu nhớ lại tớ, tớ biết cậu chắc chắn sẽ quay trở về tìm tớ, quá trình này đã hoàn thành yêu cầu 'cậu chủ động mời tớ' trong quy tắc."

Lam nói tới đây cố tình dừng lại một lát, y cho Tam Thiên một chút thời gian và không gian để suy nghĩ.

"Vậy... khế ước của chúng ta là nụ hôn lần trước à?" Lâm Tam Thiên vô thức cắn môi.

Lam lại lắc đầu: "Không phải, khế ước là để cậu quay trở lại nơi tớ sinh ra, cũng chính là căn phòng của cô nhi viện, đứng trước gương tô lại son xanh."

"Hôn chỉ là lựa chọn của tớ, cách yêu thích của tớ." Lam nói, chạm nhẹ vào môi anh.

Trong nháy mắt, Lâm Tam Thiên đột nhiên hiểu được ý của Lam.

Bằng cách hôn, son môi xanh từ Lam dính vào môi anh, theo một nghĩa nào đó, đúng là anh thoa son môi xanh để hoàn thành khế ước.

Lâm Tam Thiên cảm thấy cơn sốt của mình ngày càng cao, vì lúc này mặt anh nóng bừng bừng.

Đôi môi bị Lam chạm vào lại càng như thế.

"Tam Thiên, đó là nụ hôn đầu tiên của tớ với bản thân tớ, cũng không phải công cụ để ký kết khế ước."

Tai Lâm Tam Thiên càng đỏ hơn.

Vành tai nho nhỏ thoạt nhìn mềm mại ấm áp dễ chịu, Lam rất muốn véo một cái, thậm chí muốn ngậm vào miệng để hạ nhiệt độ cho Tam Thiên, nhưng y vẫn kìm lại.

Dù sao cơ hội này vẫn còn rất nhiều trong tương lai.

"Tại sao mọi thứ cậu gửi đều biến mất... sau nụ hôn đó? Bao gồm cả ký ức của người khác về cậu." Lâm Tam Thiên tiếp tục hỏi.

Lam: "Những thứ này để 'dụ' cậu đến giải bỏ cấm chế, sau khi khế ước hoàn thành thì không được phép tồn tại, vậy nên chúng phải biến mất."

"Hơn nữa không riêng gì bọn chúng, trước khi Hạ Chí đến, tớ cũng không thể xuất hiện trước mặt cậu, càng không thể để cho cậu biết sự tồn tại của tớ, vậy nên ngày đó ở sân ga, khi cậu quay lại, tớ phải rời đi, mong cậu đừng giận tớ."

Lâm Tam Thiên nhìn sâu vào mắt Lam của mình: "Vậy nên sáng sớm ngày Hạ Chí, cậu đã gửi cho tớ bản phác thảo ở sân ga còn có bút chì màu xanh trong giấc mơ của tớ."

Lam nở nụ cười: "Ừm, sợ rạng sáng gửi tới, cậu sẽ mất ngủ cả đêm."

Lâm Tam Thiên: "..." Đúng là như vậy.

"Bản phác thảo của tớ thế nào?"

"Dẫu sao thì tớ cũng vô cùng thích."

Lam cười tiếp tục nói: "Bảy năm ở trong gương chán lắm, vậy nên tớ đã học được rất nhiều kỹ năng của con người để giết thời gian, vẽ tranh, làm vườn, nấu ăn, pha chế rượu, trà đạo, khiêu vũ... nghe có vẻ lành mạnh nhỉ?"

Lâm Tam Thiên nghẹn ngào: "Phải thử qua rồi mới biết."

Lam cong môi: "Không sao, cậu có quyền dùng thử miễn phí cả đời."

Hai người đã chuyển tới phía bên kia của sàn nhảy, Lâm Tam Thiên tiếp tục đặt câu hỏi.

"Sao hôm nay lại chọn cách gặp gỡ như vậy?"

"Vì tớ đã hứa với cậu, tớ sẽ chứng minh cho cậu thấy, tớ không phải ảo giác của cậu."

Giọng điệu Lam rất trầm, nhưng y nói từng câu từng chữ một cách rõ ràng và nghiêm túc.

"Tam Thiên, nhiều người như vậy tận mắt chứng kiến đã đủ chưa?"

"... Đủ rồi."

"Vậy là cậu tin tớ có thật?"

Bàn tay y nắm vai Lâm Tam Thiên lại tăng thêm sức.

Cứ như đang chứng minh cái gọi là "chân thực" trong cuộc trò chuyện vừa rồi.

Lam biết Tam Thiên đã tin rồi, nhưng vẫn muốn hỏi.

Y cũng cứng đầu như Tam Thiên, y muốn nghe chính miệng đối phương thừa nhận.

"Ừm, tớ tin rồi."

Cuối cùng Lam cũng thỏa mãn mỉm cười, nửa đùa nửa thật nói: "Vậy thì đừng đi tư vấn tâm lý nữa, phí tiền lắm."

Lâm Tam Thiên: "..."

Sao trước đây anh không phát hiện mình có một mặt cần kiệm như vậy?

Lâm Tam Thiên đột nhiên nghĩ tới cái gì: "Vậy, hôm nay cũng tính là sinh nhật của cậu, hay là ngày cậu sinh ra?"

Lam suy nghĩ một cách nghiêm túc: "Vậy tính hai ngày đi, một năm có sinh nhật hai lần không thiệt thòi."

Lâm Tam Thiên: "Không, nếu tính thêm âm lịch thì cậu phải có bốn lần."

Lam nở nụ cười: "Vậy làm phiền cậu tổ chức sinh nhật bốn lần một năm cho tớ."

"Sinh nhật vui vẻ."

"Sinh nhật vui vẻ."

Cả hai gần như đồng thanh nói ra, họ ngạc nhiên một lúc rồi lại nở nụ cười.

"Nhưng hôm nay tớ chưa chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu."

Lâm Tam Thiên choáng váng cả ngày hôm nay, thậm chí còn quên mất sinh nhật của mình cũng là sinh nhật của Lam.

Anh không quen tổ chức sinh nhật, nhưng anh muốn tổ chức sinh nhật cho Lam.

"Không vội, lát nữa tớ sẽ nói cho cậu biết, tớ muốn quà gì."

Lam áp vào tai anh, như muốn hôn lên vành tai anh.

"Còn kịp không? Bây giờ đã 11 giờ 45 rồi."

Còn mười lăm phút nữa, sinh nhật đầu tiên của Lam và anh sẽ trôi qua.

"Còn kịp." Lam nở nụ cười.

"Sau khi nhảy xong điệu này, chúng ta ra ngoài." Lam nói: "Ở đây không tiện lắm vì có quá nhiều người."

Lâm Tam Thiên ngẩn người, anh nghĩ tới nội dung làm cho máu trong người sôi sục: "... Sao quá nhiều người lại không tiện?"

"Đến lúc đó, cậu sẽ biết."

"... Nhưng Blue Shark cậu gọi cho tớ vẫn chưa uống."

Lâm Tam Thiên căng thẳng, khi anh căng thẳng sẽ nói về những chủ đề không liên quan để đánh lạc hướng sự chú ý.

Lam biết rõ thói quen nho nhỏ của mình hơn Lâm Tam Thiên.

"Không sao, sau này mỗi tối nào cũng pha cho cậu uống."

"..."

"Lam, tớ có một câu hỏi cuối cùng."

Lâm Tam Thiên nhìn vào mắt Lam: "Khi nào thì cậu mới có thể cởi mặt nạ trước mặt tớ?"

Anh biết dưới chiếc mặt nạ này có những đặc điểm khuôn mặt giống hệt mình.

Chỉ có điều khóe mắt trái của Lam có thêm một nốt ruồi lệ.

Đó cũng là dấu ấn mà anh để lại trên người Lam.

Lam bắt gặp ánh mắt của anh, rồi cong khóe môi: "Đây là điều bất ngờ cuối cùng của đêm nay."

Khi tiếng nhạc vừa dứt, tiếng trống mạnh có thể làm thủng màng nhĩ lại vang lên.

Lam kéo tay Lâm Tam Thiên rời khỏi sàn nhảy.

"Đi đâu vậy?"

"Ra ngoài chơi một trò chơi."

Trên đường đi, nhiều sinh viên đã tận mắt chứng kiến giáo sư Lâm cấm dục của bọn họ bị "quý cô" màu xanh bí ẩn này kéo ra ngoài, vẻ mặt của các sinh viên chấn động.

Tay trong tay rời đi trong một buổi khiêu vũ như thế này, thường chỉ có một lý do, đó là làm những gì người lớn nên làm.

Ái chà chà.

Bọn họ vô cùng sốc, cũng tỏ vẻ nghi ngờ liệu giáo sư Lâm nhã nhặn cấm dục có thể kháng cự được "quý cô" sắc sảo gợi cảm như vậy hay không.

Hóa ra giáo sư Lâm thích mẫu người này, khó trách trước đây bọn họ tỏ tình không thành công.

Nghĩ như vậy cũng buông bỏ dễ dàng hơn.

Cánh cửa sắt nặng nề ngăn cách ánh mắt dò xét và bàn luận của mọi người.

Khi cánh cửa đóng lại, chuyện này không liên quan gì đến họ.

Ngoài cửa chỉ có hai người họ, cùng tiếng gió gào thét trước cơn bão tố.

Gió thổi càng mạnh hơn, ngọn đèn trên con đường cách đó không xa lay động, cả thế giới đang lắc lư.

Những tia chớp liên tiếp chiếu sáng vùng hoang dã, tiếng sấm rền vang ngày càng gần.

Có vẻ như mưa sẽ sớm ập đến.

Lâm Tam Thiên cũng không thích đêm tối trước mưa to, nó sẽ khiến anh nhớ đến cái đêm đáng sợ năm anh sáu tuổi.

Lam luôn có thể dễ dàng hiểu được cảm xúc của anh.

"Thời tiết thế này cậu thấy khó chịu, phải không?" Y nắm lấy tay Tam Thiên, nhẹ nhàng vẽ những vòng tròn trên lòng bàn tay của Tam Thiên bằng ngón tay.

Lam biết Tam Thiên thích kiểu chạm như vậy, việc này sẽ khiến anh cảm thấy an toàn và thoải mái.

"Có cậu ở đây thì sẽ không." Lâm Tam Thiên thành thật trả lời.

Lúc này anh thực sự rất an tâm, vì Lam đang đứng bên cạnh anh.

Lam nở nụ cười, đứng đối mặt với Lâm Tam Thiên.

"Tam Thiên, khế ước của chúng ta còn một bước cuối cùng." Lam chỉ mặt nạ màu trắng trên mặt mình: "Cần cậu giúp tớ mở nó ra."

Lâm Tam Thiên biết, đây là điều bất ngờ cuối cùng của đêm nay trong lời Lam.

"Sau khi cởi nó ra, cậu có thể gặp tớ ngoài đời thực mà không cần đeo nó, phải không?"

"Đúng vậy, đến lúc đó cậu còn phải cho tớ một thân phận hợp lý, nếu không người khác thấy chúng ta có thể sẽ bị dọa." Lam vẫn nói đùa.

Lâm Tam Thiên: "Cậu đã có thân phận, em gái song sinh của tớ."

Lam cười: "Chỉ sợ không dùng lâu được, dẫu sao cậu cũng không thể yêu em gái song sinh của mình."

Lâm Tam Thiên: "..."

Đúng lúc này, một tiếng sét nổ trên đầu họ, ầm ầm chấn động màng nhĩ.

"Tớ nên làm như thế nào?" Gió quá mạnh khiến Lâm Tam Thiên không thể mở mắt ra.

Lam buông tay anh ra, giơ tay tháo choker bằng lụa màu xanh đang buộc quanh cổ mình.

"Một lát nữa tớ phải che mắt cậu lại." Lam cầm tơ lụa trên tay: "Dùng cái này đi."

Lâm Tam Thiên liên tưởng đến trò chơi Lam vừa nói, đột nhiên dự cảm được cái gì, khẽ nhíu mày: "Nếu bịt mắt, cậu phải hứa với tớ."

Anh dừng lại một lát, yếu hầu nhanh chóng trượt xuống, môi có chút khô: "... Hứa với tớ, đừng đi xa."

Trò chơi bịt mắt chỉ có một, đó là trốn tìm.

Anh đã chơi trốn tìm với Lam đã rất lâu, anh không thích trò chơi này.

"Ừm, tớ hứa với cậu." Lam dùng dải ruy băng che mắt anh, động tác rất nhẹ nhàng: "Tớ sẽ không đi, đây chỉ là một phần của 'nghi lễ' và kết thúc nhanh thôi."

Màu xanh mềm mại bao phủ thị giác của anh, đôi mắt bị bịt mắt, thính giác, xúc giác, khứu giác được phóng đại vô hạn.

Trong tiếng gió gào thét, môi Lam áp vào tai anh.

Hơi thở lành lạnh phả vào vành tai, Lâm Tam Thiên vận dụng trí tưởng tượng của mình để phác họa tư thế, động tác và nét mặt của Lam.

Thị giác biến mất làm cho trí tưởng tượng sinh động và nhạy bén hơn.

Cảm giác cũng trở nên nhạy cảm.

Lam trầm giọng: "Sẵn sàng chưa?"

"... Ừm."

"Đếm ngược ba tiếng, chúng ta bắt đầu đi."

"Đây là điều bất ngờ cuối cùng tớ dành cho cậu đêm nay."

Trái tim Lâm Tam Thiên đập thình thịch, không phải sợ hãi cũng không phải hồi hộp, mà là sự mong đợi chưa từng có.

"3."

Lam cầm tay phải của anh bằng tay trái, mười ngón tay đan vào nhau, hơi thở của y đến gần.

Mùi "Blue Dawn" thoang thoảng cũng tản ra trong gió.

"2."

Bàn tay của Tam Thiên chạm vào sau của mặt nạ, nơi có một sợi dây buộc ở đó, chỉ cần kéo nhẹ, mặt nạ màu xanh sẽ rơi ra.

Lại một tiếng sét vang lên.

Lâm Tam Thiên nhắm mắt lại dưới tơ lụa, lông mi của anh khẽ rung, giống như con bướm xanh bị mắc kẹt đang không ngừng vỗ cánh.

"1."

Trái tim Lâm Tam Thiên đập mạnh, khoảnh khắc sợi dây nới lỏng, Lan đột nhiên cúi xuống hôn sâu anh.

Cùng lúc đó, cơn mưa xối xả đã ủ từ lâu trút xuống.

Đêm cũng bừng sáng nhờ cơn mưa.

Tác giả có lời muốn nói:

Hiện tại.

Tam Thiên: Lam siêng năng và tiết kiệm.

Một năm sau.

Tam Thiên: Tủ quần áo không chứa nổi váy của cậu rồi! Đừng có mua nữa!