Người Tình Trong Gương

Chương 27: Người trong gương



Lam chuyển ánh sáng trong khách sạn sang màu xanh dịu mát.

Đây là một căn phòng theo chủ đề gương, các bức tường dán đầy thấu kính thủy tinh, từ mọi góc độ phản chiếu ánh nhìn, biểu cảm và chuyển động của nhau trên tấm kính.

Tất cả các chi tiết được trình bày rõ ràng, kích thích thị giác làm cho các giác quan tăng lên gấp bội.

Ngọn lửa xanh bao trùm lấy anh, nuốt trọn hơi thở nhịp tim và âm thanh của Tam Thiên, đồng thời đốt cháy làn da anh đến đỏ rực.

Yết hầu của anh liên tục trượt lên xuống, hé môi một cách tuyệt vọng để hít thở oxy, Lâm Tam Thiên cảm giác mình chẳng mấy chốc sẽ bị ngọn lửa xanh thiêu thành tro bụi.

Anh yếu ớt đặt tay lên mặt gương, cảm giác lạnh lẽo của gương chống đỡ chút thanh tỉnh sót lại.

Trong mơ hồ anh thấy ảnh phản chiếu của mình chập chờn như một màn hình kết nối kém, cuối cùng tắt ngấm.

Ảnh phản chiếu của anh biến mất trong gương.

Một thoáng thẫn thờ, anh đã bị một lực mềm mại và không thể cưỡng lại kéo vào trong gương.

Tương tự như cảm giác lần đầu tiên bước vào một tấm gương, ngay khi chiếc gương tiếp nhận anh liền biến thành một chất lỏng mềm mại, bao bọc anh kín kẽ trong đó.

Lâm Tam Thiên cứ chìm dần, từ từ lại không thể đảo ngược, cho đến khi chìm xuống đáy, anh mới có thể mở mắt.

Cảm giác trói buộc giảm dần, Lâm Tam Thiên phát hiện mình đang ở trong mê cung gương.

Trong tầm mắt đều là gương, anh không thể tìm thấy lối ra khi đi qua chúng, hành lang gấp khúc tạo thành bởi vô số tấm gương trải dài khắp xung quanh.

Mỗi góc của hành lang đều có một cánh cửa kính, phía sau cánh cửa là một hành lang gấp khúc có kết cấu hoàn toàn giống nhau.

Tất cả các cấu trúc đều giống hệt nhau, trải rộng đến vô tận.

Lâm Tam Thiên đi chân trần trong mê cung gương, xung quanh là sự im lặng không thay đổi.

Anh không còn nghe thấy hơi thở và nhịp tim của mình nữa.

Lâm Tam Thiên nghĩ rằng anh nên sợ hãi, nhưng thực ra anh không có bất cứ thứ gì có thể gọi là cảm xúc.

Cảm xúc của anh dường như bị mất trong mê cung, anh không cảm thấy bồn chồn, sợ hãi, căng thẳng... mà giống như bị bọc trong một lớp ni lông, cách ly anh với cảm xúc của mình.

Anh không biết mình đã đi trong mê cung bao lâu, cũng không biết mình đã đẩy ra bao nhiêu cánh cửa kính.

Mãi cho đến khi anh đẩy một cánh cửa giống hệt nhau ra, bên trong để lại một đôi xiềng xích, đôi mắt trống rỗng của Lâm Tam Thiên mới có chút ánh sáng.

Anh đến gần xiềng xích rồi ngồi xổm trên mặt đất, anh đã từng thấy đôi xiềng xích này trước đây, chúng đã từng trói vào mắt cá chân của Lam.

Có rất nhiều tàn thuốc rải rác quanh xiềng xích, trong không khí có mùi "Blue Dawn".

Đây có phải là nơi mà Lam thường ở khi bị phong ấn trong gương không?

Lâm Tam Thiên ngẩng đầu, trông thấy bản phác thảo dán đầy cả một bức tường.

Lúc này, cảm xúc đã mất của anh ùa về như thủy triều, nhấn chìm anh như một cơn lốc xoáy.

Mỗi bức phác thảo đều là anh.

Cách đây không lâu, Tam Thiên còn hỏi khi anh không soi gương Lam đã vượt qua khoảng thời gian đó như thế nào.

Lúc đó Lam cười xòa cho qua.

Hóa ra là thế.

Khi Lam ở trong gương, y sẽ vẽ đi vẽ lại hình ảnh anh soi gương.

Mỗi khi Tam Thiên nhìn vào gương, Lam sẽ không bao giờ bỏ lỡ một biểu cảm nào của anh, lưu giữ những hình ảnh trong ký ức và tái hiện lên giấy vẽ trong thời gian dài chờ đợi.

Vô số lần lặp lại, vô số bức phác họa, tuần hoàn lặp đi lặp lại sự chờ đợi.

Tam Thiên đặt tay lên bản phác thảo, cảm xúc của Lam thấm từ tờ giấy đến đầu ngón tay, như một dòng máu chảy thẳng đến nơi sâu nhất trong trái tim anh.

Những bản phác thảo này đều được dán lại với nhau.

Vì mỗi lần Tam Thiên soi gương đều không mấy vui vẻ, nên bức phác thảo bên trái thể hiện đúng vẻ mặt buồn bã của Tam Thiên, còn bức phác họa bên phải đã được Lam điều chỉnh một chút, khóe môi của Tam Thiên trong bức tranh hơi nhếch lên.

Lam hi vọng Tam Thiên của mình hạnh phúc.

Đầu ngón tay Lâm Tam Thiên khẽ run, anh đột nhiên rất muốn gặp Lam, rất muốn rất muốn, muốn hơn bao giờ hết.

Nhưng khi anh nhìn xung quanh, chẳng có gì xung quanh anh ngoại trừ một mê cung gương tuần hoàn lặp đi lặp lại.

Từ tấm gương này đến tấm gương khác, anh thấy sự im lặng và cô đơn vô tận.

Cảm xúc bất an muộn màng ập đến, bao trùm lấy anh kín không kẽ hở.

Lâm Tam Thiên bắt đầu chạy trong gương, anh khẩn thiết hy vọng tìm được lối ra của mê cung, anh muốn ra khỏi mê cung càng nhanh càng tốt.

Anh có dự cảm xấu rằng nếu không thể thoát khỏi mê cung, Lam sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa.

Nhưng dù chạy thế nào cũng không tìm được lối ra, anh như chìm vào ác mộng về cái đêm mẹ chết trong cơn mưa bão, anh không thể thoát khỏi hành lang đang bốc cháy, anh càng giãy dụa càng lún sâu...

Anh thầm gọi tên đối phương không biết bao nhiêu lần giống như lời cầu nguyện: "Lam".

"Tam Thiên, tớ ở đây, đừng sợ."

Bờ môi Lam nhẹ nhàng phủ lên hàng mi run rẩy của Tam Thiên: "Đừng sợ, cậu gặp ác mộng à?"

Kể từ khi 24 giờ xuất hiện ở thế giới của Tam Thiên, y đã không còn có thể tự do tiến vào giấc mơ của Tam Thiên như trước.

Tất cả những gì y có thể làm là đánh thức Tam Thiên khi anh rơi vào cơn ác mộng.

Thực ra, đây là lần đầu tiên Tam Thiên có ác mộng kể từ khi họ sống cùng nhau.

Lâm Tam Thiên mở to mắt, ngực anh phập phồng liên tục vì thở hổn hển, lưng anh ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Phòng khách sạn không có cửa sổ, anh lập tức không thể phân biệt bây giờ là ngày hay đêm.

Lam ôm chặt lấy anh vào trong lòng, cuối cùng anh cũng tìm được cảm giác an toàn từ trong sự bất an vô tận, anh thở phào nhẹ nhõm bên vai đối phương: "Lam, tớ mơ thấy..."

Anh còn chưa nói xong, điện thoại di động vang lên.

Là bà Lâm gọi tới.

"Tam Thiên? Con đang ở đâu?"

Giọng bà Lâm ở đầu dây bên kia lo lắng hơn bao giờ hết, vẻ điềm tĩnh và sang trọng ngày xưa đã không còn nữa.

Lâm Tam Thiên ngẩn ra một lúc: "Con và bạn đang... ở bên ngoài, làm sao vậy ạ?"

Anh dự cảm rằng có chuyện gì đó đã xảy ra với bà Lâm.

"Con có sao không?" Bà Lâm lại hỏi.

Lâm Tam Thiên có chút hoang mang: "Con không sao, có chuyện gì xảy ra ạ?"

Bà Lâm rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, bà dừng một lát điều chỉnh trạng thái, giọng điệu cuối cùng bình tĩnh lại: "Mẹ gặp ác mộng..."

Bà Lâm nói đến giữa chừng thì dừng lại, Lâm Tam Thiên cầm điện thoại di động kiên nhẫn chờ đối phương điều chỉnh lại cảm xúc.

"Tam Thiên, mẹ mơ thấy con cũng biến mất..."

"Giống như hai đứa con của mẹ, mẹ không thể tìm thấy con trên đời này."

Tuy giọng điệu đã bình tĩnh lại nhưng giọng nói của bà Lâm vẫn có hơi run run.

"Họ nói con ở đó, nhưng mẹ không thấy con."

"Có người ở nhà, nhưng mẹ biết đó không phải con."

"Người đó là một người khác."

Bà Lâm mô tả giấc mơ của mình một cách hơi bối rối, cảm giác bất an mạnh mẽ của bà rõ ràng truyền đến từ những từ ngữ lộn xộn của bà.

"Không, đó chỉ là ác mộng, bây giờ con không sao cả."

Lâm Tam Thiên hạ mi mắt, nhớ tới giấc mơ vừa rồi, giọng điệu bình tĩnh an ủi bà Lâm.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng bà Lâm cũng bình tĩnh trở lại: "Mẹ không muốn chịu đựng nỗi tuyệt vọng mất một đứa con nữa, Tam Thiên, hãy hứa với mẹ con không sao cả."

"Con hứa với mẹ." Lâm Tam Thiên nói: "Lát nữa con sẽ quay về thăm mẹ."

"Không sao, mẹ biết con vẫn ổn là mẹ yên tâm rồi, con cứ dạo Tân Thành với bạn đi, hẹn hò vui vẻ."

Sau khi cúp điện thoại, Lam và Tam Thiên nằm một lúc trên giường khách sạn.

Lam bế Tam Thiên vào phòng tắm, trong tiếng vòi hoa sen, anh kể cho Lam nghe về giấc mơ vừa rồi.

"Lam, tớ biết bí mật của cậu rồi."

Tam Thiên tiến đến thủ thỉ bên tai Lam, giọng anh ẩm ướt ấm áp như nước xối lên người họ.

Lam dán vào mặt anh: "Cậu nói mấy bức ký họa đó à?"

"Ừ, tiếc là không mang ra được."

"Không tiếc, sau này mỗi ngày tớ đều vẽ cho cậu." Lam nói bằng giọng điệu trầm thấp: "Đủ loại cử chỉ và biểu cảm khác nhau."

Tam Thiên nhìn y, nói thầm: "Cậu dâm thật."

Hai người lại hôn nhau.

Qua vai Lam và hơi nước dày đặc, Tam Thiên không thấy ảnh phản chiếu của bản thân trong gương phòng tắm.

"Tam Thiên, có vẻ như quy tắc đã đẩy nhanh tốc độ, chúng ta phải vượt qua nó trước."

...

Sau khi sửa sang bản thân xong, cuối cùng Lâm Tam Thiên vẫn trở về nhà họ Lâm một chuyến.

Bà Lâm đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, cả hai lặng lẽ thưởng thức bữa trưa như thường lệ.

"Tam Thiên, năm mới về nhà ở một thời gian nhé?" Bà Lâm chủ động nói.

Tam Thiên nhếch môi: "Vâng ạ."

Dừng một chút, anh nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên nói: "Có thể con sẽ dẫn bạn bè về ăn Tết."

"Vậy thì mẹ rất hoan nghênh." Bà Lâm mỉm cười: "Pháo hoa đêm giao thừa hàng năm ở Tân Thành rất đẹp, con có thể dẫn bạn bè đi xem."

Lâm Tam Thiên gật đầu, trong mắt hiện lên ánh sáng dịu dàng: "Cậu ấy nhất định sẽ thích lắm."

...

Sau khi trở về từ Tân Thành, Lâm Tam Thiên thường mơ thấy mình bị nhốt vào trong mê cung gương.

Tác dụng phụ của quy tắc đang tăng lên, hình ảnh phản chiếu của anh cũng trở nên nhạt hơn.

Lam có thể cảm nhận được sự tồn tại của Tam Thiên đang dần biến mất.

Tam Thiên và Lam đều đang tìm kiếm manh mối liên quan, cả hai đã đoán ra tình huống xấu nhất, đó là quy tắc tuân theo trật tự cân bằng nào đó, Lâm Tam Thiên sẽ thay Lam trở thành hình ảnh phản chiếu trong gương.

Quy tắc muốn anh và Lam tranh giành tàn sát lẫn nhau sao?

Trường hợp của mẹ và người gương dường như chứng minh điều đó.

Nhưng lần này quy tắc dường như đã tính sai, giữa Tam Thiên và Lam không có khả năng xuất hiện tình huống giành giật nhau.

Sự tin tưởng tuyệt đối giúp cả hai thoát khỏi nỗi sợ hãi về sự nghi ngờ lẫn nhau, nhưng giờ đây họ không thể ngăn chặn sự xói mòn của tác dụng phụ.

"Đừng để Tam Thiên chết, ngay cả khi thằng bé muốn tự sát, cậu cũng phải ngăn cản..."

Lam nhắc đi nhắc lại đoạn đối thoại với ảnh phản chiếu của mẹ trước khi bước vào giấc mơ của Tam Thiên.

Trong câu nói này dường như chứa đựng thông tin rất quan trọng, bản thể có thể tự sát vì mục đích nào đó.

Điều này cũng đi ngược lại với quy tắc tồn tại của y.

"—— không thể để bản thể chết."

Đây là tín điều (*) ghi trong gen của y.

(*) Điều đặt ra để tin theo.

Cùng lúc đó, tai nạn xảy ra với Tam Thiên ngày càng thường xuyên hơn, cơ thể Lam thi thoảng lại chằng chịt những vết thương.

May mắn thay, tuy Lam ngày càng trở nên giống con người hơn nhưng dây thần kinh cảm giác đau của y vẫn không tồn tại.

Lâm Tam Thiên bắt đầu tự hỏi, những tai nạn ngoài ý muốn này và quy tắc đến tột cùng có quan hệ như thế nào?

Nó là một phần của tác dụng phụ của quy tắc, hay nó ngược lại với quy tắc?

Tình huống như vậy kéo dài gần nửa tháng.

Cho đến đầu tháng 12, sau khi Khương Chúc hoàn thành sáng tác và từ thành Cực Quang trở về, gõ cửa phòng làm việc của Lâm Tam Thiên.

"Mời vào." Lâm Tam Thiên có chút bất ngờ.

Sau khi hàn huyên ngắn ngủi, anh nhìn quyển sách trong tay của Khương Chúc: "Mọi chuyện ở thành Cực Quang vẫn thuận lợi chứ?"

Khương Chúc gật đầu: "Văn hóa và phong tục của thành Cực Quang rất bí ẩn và độc đáo, bà cố ngoại của A Lạc cũng rất tốt bụng, nói cho em biết rất nhiều lịch sử và câu chuyện mà tư liệu bên ngoài không tìm đọc được, việc sáng tác ở đó diễn ra rất suôn sẻ."

Khương Chúc có chút ngượng ngùng cười, đưa cuốn sách trong tay cho Lâm Tam Thiên: "Trước đây thầy đã giúp em rất nhiều về mặt sáng tác, bây giờ tác phẩm đã hoàn thành, nếu thầy không ngại, em muốn tặng thầy một bản sao chép làm kỷ niệm."

Lâm Tam Thiên nhận sách của Khương Chúc: "Cảm ơn, thầy rất hứng thú với tác phẩm kiểu này..."

Khoảnh khắc Lâm Tam Thiên nhìn thấy tên cuốn sách, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại.

Vì cuốn sách này có tên là <Người gương>.

Tác giả có lời muốn nói:

Lam: Đại thần fanart nổi danh thánh giả gái.